Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 62 : Tiểu kiếm
"Tôi chính là áp trại tướng công được anh đoạt về, anh không mang theo tôi trở về để gặp gỡ mọi người sao?"
*********************************
Thẩm Thanh Thành theo thói quen, sau khi trở về không gian cá nhân liền xem khen thưởng, lần này cũng như vậy, cậu đang đứng trong không gian của mình mở ra thiết bị đầu cuối.
【 Chúc mừng người chơi Mỹ Nhân Khuynh Thành thông quan phó bản "Tử vong lộ tuyến" 】
【 Đánh giá: Hoàn mỹ 】
【 Đạt được khen thưởng: 90 điểm sinh tồn 】
Không có vật phẩm rơi xuống.
Cậu không khỏi nhớ lại thời điểm vừa mới kết thúc phó bản.
Lúc ấy xe lửa đến trạm Đồ Văn sơn, nơi tàu đến là một rừng cây dưới chân núi. Vào sáng sớm, thái dương từ phương đông xuất hiện , ánh mặt trời tràn ra từ các tầng mây xuyên qua lá cây mà chiếu lên xe lửa.
Vết máu bên ngoài toa xe mạc danh biến mất, đoàn tàu từ màu đỏ thẫm biến thành màu xanh lục, thoạt nhìn tuy rằng có chút cũ xưa, nhưng lại rất sạch sẽ.
Xe lửa lẳng lặng dừng trên đường ray, kéo dài từ trong sương mù và điểm kết thúc nằm ở phía quốc lộ ngoài bìa rừng.
Trông giống như trên một con đường bình thường đột nhiên lại xuất hiện một đoạn đường ray và một chiếc xe lửa.
Thu được thông báo thông quan, Lam Tú Nhi, Lâm Ổn và Lưu Thời An theo chân bọn họ sau khi chào hỏi qua liền thoát ly phó bản, còn muốn nghỉ phép Thẩm Thanh Thành và Lục Bích ở lại thêm mấy ngày.
Bọn họ men theo con đường rời khỏi rừng cây, trước khi rời đi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi xa sương mù hợp với bóng dáng xe lửa càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, vào lúc mặt trời lên cao sương mù dần biến mất, xe lửa cùng đường ray cũng không thấy bóng dáng.
Vị trí Đồ Văn sơn hẻo lánh, cậu cùng Lục Bích đi được một đoạn đường mới gặp được người đi đường lái xe ngang qua, thời điểm sau khi đã lên xe, Thẩm Thanh Thành đã hỏi thăm chủ xe một chút, biết được con đường này dẫn đến thành phố.
Cậu lại hướng đối phương dò hỏi sự tình phong sơn trấn và ga tàu hỏa phong sơn.
Ai ngờ chủ xe lại ngẩn người nói: "Các người nói Đồ Văn sơn a? Nơi đó trước kia hình như xác thật có ga tàu hỏa, hiện tại đã được cải tạo thành nghĩa địa công cộng."
Đồ Văn sơn chính là phong sơn, phong sơn nam trạm trước kia chính là nghĩa địa công cộng Đồ Văn sơn hiện tại.
Thẩm Thanh Thành từ trong hồi ức hoàn hồn, mở ra thiết bị đầu cuối kiểm tra điểm sinh tồn: 90 điểm sinh tồn.
Tốt xấu gì cũng là phó bản đặc biệt, khen thưởng lại không nhiều lắm.
Quên đi, trước tiên dùng gia cụ luyện tập, điểm sinh tồn này nên tích cóp chờ về sau dùng để mua gỗ thôi.
"Tắm rửa cái đã, sau đó đi tìm Lục Bích." Thẩm Thanh Thành tự nói, vừa nói vừa duỗi eo đi vào phòng tắm.
Lúc này trong không gian cá nhân của Lục Bích.
Lục Bích đứng tại chỗ một lúc lâu mà không dời mắt, nếu không phải ngực vẫn còn phập phồng hơi thở thì thoạt nhìn quả thực trông không khác gì một pho tượng hoàn mỹ.
Trong phó bản hắn có thể tự nói với bản thân không nên nghĩ nhiều, nhưng sau khi rời khỏi phó bản lại không được.
Môi mím chặt, Lục Bích mở ra thiết bị đầu cuối, lần nữa xác nhận vật phẩm được khen thưởng trong phó bản lần này.
【 Đạt được vật phẩm rơi xuống: Hiện thế khoán x1】
【 Hiện thế khoán: Sau khi sử dụng, bạn có thể trở về thế giới hiện thực trong vòng 30 ngày. 】
【 Điều kiện đạt được: Tùy cơ rơi xuống, giải ra 5 chuyện xưa chủ tuyến phó bản trở lên. 】
Vậy là trong thương thành cũng có thể đổi được hiện thế khoán.
Lục Bích nhìn chằm chằm thời gian 30 ngày, hắn mở ra thông tin bạn tốt, tầm mắt dừng tại bốn chữ ở hàng đầu tiên.
Sau đó bấm vào tên bạn bè bên dưới.
7: Rảnh không?
Nhạc Tùng Lâm: Có! Đội trưởng có gì phân phó?
7: Tới đây một chuyến.
Vốn đang cùng Trần Cách dạo chơi tại trung tâm trao đổi, Nhạc Tùng Lâm rất nhanh liền thu được một lời mời:
【 Người chơi 7 mời ngài tiến vào không gian cá nhân. 】
【 Có / Không 】
Nhạc Tùng Lâm hướng Trần Cách nói: "Đại thần vừa từ phó bản ra tới, nhóc không đi tìm Thẩm ca của nhóc à?"
Trần Cách quả nhiên kinh ngạc, vội vàng mở ra thiết bị đầu cuối xem xét, "Thật sự đã ra tới, em đây không cùng anh đi dạo nữa, em đi trước tìm Thẩm ca đây!"
Nhạc Tùng Lâm lặng lẽ cười hai tiếng, "Đi đi, dù sao anh cũng không gì làm." Chờ người bên người vừa đi, hắn liền một lần nữa mở ra thiết bị.
【 Người chơi 7 mời ngài tiến vào không gian cá nhân. 】
【 Có / Không 】
【 Có. 】
"Đội trưởng!" Nhạc Tùng Lâm người chưa thấy đã nghe âm thanh, vừa tiến vào không gian Lục Bích liền hô to.
Thấy đội trưởng đứng trước giá đỡ vũ khí, hắn cười vô cùng, "Báo cáo đội trưởng, em vừa mới cùng Trần Cách dạo chơi ở trung tâm trao đổi, trước mắt không phát hiện đối phương có dị thường gì."
Lục Bích: "...... Tôi chỉ kêu cậu dẫn dắt hắn thông quan phó bản."
"Đúng vậy, em vẫn luôn dẫn hắn ta thông quan phó bản, đã được hai màn," Nhạc Tùng Lâm nói, nói xong liền không tự giác phân tích, "Trần Cách người này thật nhát gan, đặc biệt sợ quỷ, dễ bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác. Bất quá lại thiện lương mềm lòng và nghĩa khí, nga, hắn ta hình như rất thích Thẩm ca của hắn."
Nghe thấy tên người nào đó Lục Bích dừng một chút, xoay người, "Tôi không kêu cậu giám thị hắn."
Nhạc Tùng Lâm kinh ngạc, "A? Không phải giám thị sao? Em thế mà lại cho rằng bọn họ cùng trò chơi có quan hệ?"
Thì ra không phải giám thị a, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở phào, hắn cảm thấy có lỗi khi thấy tên nhóc ngốc nghếch đó tín nhiệm hắn một cách vô điều kiện.
"Đúng rồi đội trưởng, anh tìm em có chuyện gì?" Hắn hỏi.
Lục Bích đi đến sô pha chỗ ngồi xuống, nói: "Lần này sau khi phó bản kết thúc rơi xuống hiện thế khoán."
Nhạc Tùng Lâm vội vàng chạy tới, dừng lại trước khi đụng phải sô pha, thử hỏi: "Đội trưởng tính toán sử dụng?"
"Đúng." Lục Bích không phản bác.
Nhạc Tùng Lâm lập tức, "Em đây liền đi thương thành đổi!"
Lục Bích: "Không, một mình tôi trở về được rồi."
Nhạc Tùng Lâm: "Không được, vạn nhất hiện thế khoán này là lừa người dối gạt thì làm sao bây giờ? Mặc dù trên đó viết sẽ đưa người chơi trở về thế giới hiện thực, nhưng ai biết có phải hay không lại đem anh kéo đến nơi khác!"
Đây cũng là nguyên nhân hắn và đội trưởng không đổi hiện thế khoán tại thương thành.
Lục Bích ngẩng đầu, vững vàng nói: "Đây xác thật là một nguyên nhân, nhưng cậu có nhớ bản thân đã ở trong trò chơi bao lâu không?"
Nhạc Tùng Lâm: "Dựa theo thời gian của không gian trò chơi,, gần một tháng." Không sai biệt lắm đã trải qua 10 phó bản.
Hắn đã biết đội trưởng muốn nói cái gì.
Hắn mới đến một tháng, nhưng đội trưởng đã ở chỗ này ba năm.
>>
Lục Bích: "Thời gian ba năm không có khả năng tôi không sử dụng qua hiện thế khoán, nhưng mà hiện tại một chút ký ức liên quan tôi cũng không có."
Có quan hệ với trò chơi và ký ức các phó bản, nhưng lại không có sử dụng hiện thế khoán trở lại thế giới hiện thực.
Nhạc Tùng Lâm chán nản cúi đầu, "Ngày đó huấn luyện đội trưởng đột nhiên té xỉu, chúng tôi đem anh đến bệnh viện, bệnh viện lại không kiểm tra được gì. Sau đó không bao lâu nguyên soái liền hạ lệnh đem đội trưởng chuyển đi, lúc sau chúng tôi liền không còn nghe được tin tức gì về anh nữa."
Về điểm này lúc trước Lục Bích đã biết qua, "Tin tức bị phong tỏa, là điều bình thường."
Hắn nói: "Cậu ở lại, nếu như lúc tôi quay lại trò chơi vẫn quên đi tất cả sự việc, tôi cần có cậu đem tất cả mọi chuyện nói lại cho tôi."
"...... Em đã rõ thưa đội trưởng," sau khi ổn định cảm xúc, Nhạc Tùng Lâm bình tĩnh trả lời, "Đội trưởng còn có nhiệm vụ khác giao phó sao?"
Nghe vậy Lục Bích chần chờ.
Nhạc Tùng Lâm:??? Câu hỏi này rất khó trả lời? Vì sao đội trưởng lại có bộ dáng không biết mở miệng như thế nào.
Nam nhân trầm mặc thật lâu, "Sau khi tôi rời đi, cậu cần phải tổ đội cùng bọn Trần Cách."
Không phải em vẫn luôn tổ đội cùng Trần Cách sao.
Đợi đã, bọn sao?
Nhạc Tùng Lâm chứng thực, "Còn Thẩm Mỹ Nhân?"
Hắn rốt cuộc rất muốn gặp cái vị được Trần Cách thao thao bất tuyệt rằng đây chính là người khiến đội trưởng chủ động thêm bạn tốt,
không chờ nổi đối phương xác nhận, hắn còn muốn chủ động hỏi về cái người thần bí này?
Không chờ Lục Bích trả lời, một thông báo chợt vang lên từ thiết bị đầu cuối.
【 Người chơi Mỹ Nhân Khuynh Thành xin tiến vào không gian cá nhân của ngài. 】
【 Có / Không 】
Ngay sau đó là một thông báo bạn tốt.
Mỹ Nhân Khuynh Thành: Từ chối tôi có nghĩa là anh đang ở trong kim ốc tàng kiều nga ~
Sau khi đọc xong hai thông báo, Lục Bích bấm "Có".
Oa, Lục Bích cư nhiên đồng ý!
Đuổi đi Trần Cách đang nằm lười trên sô pha, Thẩm Thanh Thành đột nhiên ngồi thẳng dậy, giây tiếp theo thân thể hóa thành quang điểm rồi biến mất, ở trong không gian cá nhân của Lục Bích ngưng tụ thành nhân hình.
Sau khi hơi choáng váng, tầm nhìn liền khôi phục rõ ràng, Thẩm Thanh Thành nhìn thấy một thanh niên với khuôn mặt trẻ con đang đứng bên cạnh Lục Bích tò mò nhìn qua cậu.
Cậu ngẩn người, không nghĩ tới lại gặp được người thứ hai ở chỗ này ngoại trừ Lục Bích.
Sau đó cậu mỉm cười vẫy tay, "Xin chào ~ tôi tên Thẩm Mỹ Nhân, anh chính là trái ớt nhỏ của Lục Bích a?"
Trần Cách không lừa hắn, Thẩm Mỹ Nhân xác thật xứng với tên gọi "Mỹ Nhân Khuynh Thành". Nhạc Tùng Lâm đang bị phân tâm bởi những tin tức trong miệng Trần Cách, chợt bừng tỉnh nói, "Cái gì trái ớt nhỏ?"
Thẩm Thanh Thành: "Kim ốc tàng kiều."
"Đừng nói bậy, hắn tên là Nhạc Tùng Lâm, cậu hẳn đã nghe Trần Cách nói qua." Lục Bích đứng dậy nói.
Thẩm Thanh Thành: "Chính là người mang Trần Cách qua mấy phó bản kia?"
Lục Bích: "Đúng."
Thẩm Thanh Thành lúc này mới đem người thanh niên trước mặt đối chất cùng nhân vật Lâm tử ca trong lời nói của Trần Cách, có lẽ nguyên nhân do khuôn mặt quá trẻ con của đối phương thoạt nhìn rất tiểu bạch kiểm. "Không phải trái ớt nhỏ?"
Lục Bích thở dài, "Không phải."
"Ngô, cái này không thể trách tôi, ai kêu anh không cho tôi vào đây, lại nhiều lần đánh lạc hướng sang chuyện khác, tôi chỉ có thể đoán có phải anh đang giấu diếm một tiểu mỹ nhân nào hay không ?" Dứt lời, "Ồ, tên của tôi là Mỹ Nhân."
Cậu lẩm bẩm xong, hướng Nhạc Tùng Lâm đang đứng ngốc một bên xin lỗi, nhìn đứa nhỏ này xem, đã bị dọa choáng váng.
"Thật ngại quá, lời tôi vừa nói không phải nhằm vào cậu," Nhạc Tùng Lâm nín thở chăm chú lắng nghe, sau đó lại nghe đối phương nói, "Tôi chính là nhằm vào Lục Bích."
Nhạc Tùng Lâm nhịn không được trộm liếc sắc mặt đội trưởng nhà hắn, tập mãi thành thói quen, không có nửa điểm không kiên nhẫn.
!!! Đội trưởng đối Thẩm Mỹ Nhân thật sự rất đặc biệt a!
Bên này Thẩm Thanh Thành bắt đầu đánh giá phòng ốc, ánh mắt đảo qua giá đỡ được dán tường, cậu nhìn chằm chằm, "Lục Bích."
Lục Bích ghé mắt nhìn lại, theo dõi chuyển động của đối phương.
Thẩm Thanh Thành bước nhanh đến cái kệ sau đó cầm lên một tiểu kiếm quen thuộc, xoay trái xoay phải, thấy thế nào cũng là tiểu kiếm cậu đã tự tay khắc trong phó bản kia.
Cậu ngẩng đầu hỏi: "Tôi khắc?"
Lục Bích: "Phải." Lúc ấy không rõ, hiện tại hắn đã biết rõ nguyên nhân vì sao bản thân đem tiểu kiểm này ra ngoài.
Chỉ là sự việc muốn hay không muốn này sẽ được quyết định bởi Thẩm Mỹ Nhân.
Lục Bích vẫn đang đợi Thẩm Mỹ Nhân hỏi hắn vì sao muốn đem tiểu kiếm mang ra, nhưng Thẩm Mỹ Nhân không hỏi.
Không rõ chân tướng Thẩm Thanh Thành: "Anh mang nó ra ngoài bằng cách nào vậy?"
Lục Bích trong lòng than nhẹ, "Mua bao lưu trữ bổ sung."
Thẩm Thanh Thành: "Thế cái đó có thể mang những thứ khác trừ đạo cụ vào phó bản không?"
Lục Bích: "Nếu cậu không dùng đạo cụ, thì có thể."
Nói cách khác, nếu bạn muốn mang đồ vật bên ngoài vào cần mua các gói bổ sung, muốn mang vào phó bản chỉ có thể chiếm dùng không gian của đạo cụ?
Thẩm Thanh Thành đã hiểu, hơn nữa quyết định lần sau sẽ đem ngân châm thay đổi thành gia cụ hoặc là hoàng phù, cắn đầu ngón tay rất đau đó!
Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định mang hoàng phù, đạo cụ có thể gây thương tổn quỷ quái, dưới tình huống này, Lục Bích dùng đao so với cậu dùng kiếm gỗ đào liền lợi hại hơn nhiều.
Mang hoàng phù theo, cậu còn có thể cổ vũ Lục Bích bằng những màn bắn pháo hoa, thăng cấp thành một phiên bản xa hoa hơn.
Thẩm Thanh Thành đem quyết định của bản thân nói cho Lục Bích, "Đến lúc đó cho anh bắn pháo hoa a!"
Bên cạnh Nhạc Tùng Lâm nghe được vẻ mặt mờ mịt, cái gì mà hoàng phù, hoàng phù cùng pháo hoa có quan hệ gì sao?
Hơn nữa, hắn thật cẩn thận mà liếc mắt Lục Bích, đội trưởng không phải đang tính toán trở về thế giới hiện thực sao?
Nguyên nhân Lục Bích trầm mặc đúng là điểm này.
Hắn nhìn Thẩm Mỹ Nhân, rất lâu mới mở miệng, "Sau khi phó bản kết thúc đã rơi xuống hiện thế khoán."
"Hiện thế khoán? Có thể trở về thế giới hiện thực?" Thẩm Thanh Thành nhắc tới mới chú ý, cậu đã ở thương thành xem qua, một vé trở về 3 ngày đã tốn 1000 điểm sinh tồn, một tên bần cùng như cậu làm sao mua nổi, "Anh phải trở về?"
Lục Bích: "Phải."
Thẩm Thanh Thành: "!" Thật là một cơ hội tốt!
Cậu lập tức thò đầu lại gần, ánh mắt trông mong hỏi: "Có thể dẫn người theo không? Tôi cũng muốn trở về, tôi chính là áp trại tướng công được anh đoạt về, anh không mang theo tôi trở về để gặp gỡ mọi người sao?"
Cậu rốt cuộc còn sống hay đã chết, lần này liền liều một phen!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Tùng Lâm: Áp trại tướng công? Đây là loại từ hổ-sói gì vậy...
Ngoài ra, không có phát sóng trực tiếp trong không gian cá nhân và quyền riêng tư (như tắm và đi tiểu) không được phát sóng.