Khiết Nhi Bất Xá

Editor : Bông cải hấp

Chương 47 : Nói dối

"Nó đã sờ tôi."

*****************************

Sắc mặt của đám người chơi chợt thay đổi, hiển nhiên là đang nhớ tới mấy cỗ thi thể trên sân ga.

Điều đáng sợ hơn nữa chính là việc tiếp viên vừa nói khiến họ không thể ngừng suy nghĩ về nó, điều gì sẽ xảy ra khi cái thứ đó ngụy trang thành bọn họ sau đó theo mọi người lên xe?

Thông báo của phó bản đã nói rõ vật kia rất giỏi việc ngụy trang.

Bọn họ căn bản không rõ rốt cuộc ai mới là người chơi thật sự, ai là do quỷ quái ngụy trang thành.

Một toa xe có 60 chỗ ngồi, gồm bốn dãy, tổng cộng 15 hàng.

Người chơi trung niên Lâm Ổn ngồi tại hàng thứ 3 biểu tình tương đối trầm ổn, lúc này bình tĩnh cất giọng, "Những con số này liên quan đến vị trí ngồi à?"

"Đương nhiên....." Nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch của tiếp viên rộng hơn, khóe miệng cơ hồ kéo đến mang tai. Hắn ta di chuyển trúc trắc giống như đồ vật bị rỉ sét, đôi mắt nhắm chặt nhưng lại chuẩn xác hướng về phía người chơi "Số càng nhỏ.......càng ngồi gần cửa trước......"

Mà chỗ ngồi đằng trước có ý nghĩa gì, đám người chơi ở đây đều hiểu rất rõ.

Ngay khi tiếp viên vừa nói xong, tên Kim Đạt "ngu ngốc" đã ném đi bao hành lý gấp không chờ nồi nữa liền nhấc tay, "Một câu, một câu nữa!"

Lâm Ổn không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhăn mày.

Lâm Ổn không đồng ý mà nói: "Quỷ quái lúc nãy hóa thành khói đen chúng ta đã rõ ràng, nhưng không thể loại trừ khả năng vẫn còn quỷ quái lẩn trốn trong xe chưa bị phát hiện."

Mục đích Lâm Ổn lên tiếng vốn xuất phát từ hảo tâm muốn nhắc nhở thanh niên này cẩn thận một chút

Nhưng tên Kim Đạt không những không cảm kích, còn khinh thường nói: "Tôi không có ngu! Mục đích đám quỷ quái ngụy trang còn không phải muốn mạng của chúng ta sao, chẳng lẽ tôi đây còn không phân biệt được ai đối với tôi có ác ý?"

Noi xong Kim Đạt liền quay đầu hướng Thẩm Thanh Thành trừng mắt.

Ví dụ như cái tên nam nhân lớn lên hoa mỹ kia, tôi thấy cậu ta chính là giống quỷ nhất!

"Nam nhân hoa mỹ" Thẩm Thanh Thành cười nhẹ, cũng đưa mắt nhìn lại hắn ta.

"Năm phút......" tiếp viên cất giọng nói khàn khàn, "Các vị.....nên đưa ra......lựa chọn vị trí..........hàng thứ nhất.........hàng thứ hai........cứ như thế"

Quy tắc này.....

Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên nhăn mày.

Lục Bích thấp giọng dò hỏi, "Nghĩ đến cái gì."

Thẩm Thanh Thành cẩn thận ngẫm lại, đồng dạng nói khẽ với nam nhân: "Tổng cộng có 15 hàng ghế ngồi, người chơi có khả năng lựa chọn cũng là 15 người, việc này thật sự chỉ là trùng hợp sao?"

Trong nháy mắt cậu thậm chí hoài nghi xung quanh hết thảy chỉ là giả, ngoại trừ bản thân, tất cả người chơi ở đây đều là quỷ quái ngụy trang thành.

Những người cậu gặp đều là quỷ quái, cho nên cậu liền chọn ngồi hàng thứ 15.

Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, sau đó lại lắc đầu.

Có thể ngụy trang thành Lục Bích đến chân thật như vậy, con quỷ này cũng quá đáng sợ đi.

Có phải thật sự trùng hợp hay không hiện tại bọn họ cũng vô pháp đoán được, hiện tại manh mối vẫn còn quá ít.

Sau khi đã hiểu rõ về quy tắc, có người chơi bắt đầu hành động.

Một người chơi ngồi ở hàng đầu tiên nhấc lên hành lý của mình, sau đó di chuyển qua vị trí khác.

Người chơi ngồi ở chính giữa và phía sau cũng có điều chỉnh chỗ ngồi một chút.

Đa số người chơi đều tập trung ngồi ở ba hàng đầu tiên, hàng thứ nhất nhanh chóng ngồi đầy,  những người di chuyển muộn chỉ có thể đứng giữa đường tìm kiếm chỗ khác.

Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đi đến hàng đầu tiên, mắt thấy không còn chỗ ngồi, bọn họ đành phải đứng đó quan sát một lúc.

Kim Đạt từ đầu đến cuối đều ngồi nguyên tại vị trí, thấy Thẩm Thanh Thành đứng, hắn ta không chút khách khí mà mở miệng cười nhạo.

Thẩm Thanh Thành lười phản ứng với loại người này, so với việc lãng phí thời gian trên người một kẻ như vậy, việc hiện tại cậu tò mò chính là những gì mà Lục Bích đã trải qua.

Thế nhưng hiện tại, "giáo viên" đang căn cứ vào "thành tích" mà sắp xếp chỗ ngồi, đợi lát nữa cậu sẽ hỏi lại đối phương.

Kết quả đã có, có kẻ đang nói dối.

Kim Đạt mở to mắt không tin nổi, đứng lên kích động la lớn phản bác, "Không có khả năng! Tôi sao có thể ngồi ở hàng thứ hai? Tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy một tên, chính là nam nhân đã bị thọc chết kia."

Tiếp viên lẳng lặng "Nhìn" hắn ta.

Kim Đạt vẫn đang ra sức phản bác cho bản thân, bỗng nhiên sắc mặt chợt thay đổi.

Hắn ta nhớ lại, vẫn còn một người chơi tiếp cận hắn.

Cô ta mang theo đứa con, nói hành lý bản thân hơi nặng, mong hắn hỗ trợ.

Buồn cười, nếu hắn còn dư sức lực thì sao lại đem hành lý của mình ném bớt chứ?!

Nghĩ đến đây Kim Đạt liền đưa cái nhìn hung ác về phía Lam Tú Nhi đang ngồi ở hàng thứ tư.

Lam Tú Nhi đột nhiên lại thấy tầm mắt của nam nhân hung ác nhìn mình, vội vàng cả kinh cúi đầu ôm chặt đứa nhỏ.

Thẩm Thanh Thành: "Tình hình lúc đó tương đối hỗn loạn, người tiếp cận anh chưa chắc là cô ấy."

Kim Đạt đương nhiên biết, nhưng giận cá chém thớt là không nhịn được.

Hắn ta nghẹn lời mà đem hành lý của mình đi tới hàng thứ hai.

Tiếp viên lại nói: "Hàng thứ ba"

Kim Đạt: "Chỉ có hai người! Không còn nữa!"

"Hàng thứ ba....." tiếp viên lẩn trong bóng tối bông nhiên thu lại nét cười trên mặt, cong miệng ác liệt nói, "Bởi vì ngươi đã nói dối"

Một cỗ khí lạnh toát phát ra từ miệng tiếp viên phả đến trên trán, trên mặt Kim Đạt.

Kim Đạt như được hắt một bát nước lạnh mà tỉnh táo, đầu óc bởi vì tức giận mà điên cuồng rốt cuộc tìm lại được một tia lý trí.

Hắn ta lúc này mới thấy rõ, thì ra tiếp viên không phải đang nhắm mắt, mà là hai mắt của hắn vốn dĩ dính chặt lấy nhau, chỉ có một khe hở ra như đường chỉ mà quan sát xung quanh.

Trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Kim Đạt thành thật mà cầm lấy túi hành lý đi đến hàng thứ ba, không dám hó hé gì nữa.

Phát hiện Thẩm Thanh Thành đang quan sát mình, hắn trừng mắt cảnh cáo.

Thẩm Thanh Thành nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nói: "Lời nói dối."

Đây là lời nói dối.

Tiếp viên yêu cầu bọn họ nhớ lại quá trình trước khi lên xe đã gặp qua bao nhiêu đồng bạn không phải con người, nhưng những thứ này vốn dĩ đều ngụy trang, không thể nào có người chơi nào nhớ rõ chính xác mà trả lời được.

Lục Bích gật đầu, "Nói sai số người chính là nói dối, hình phạt chính là sự điều chỉnh vị trí ngồi."

Sai bao nhiêu số liền bị dời xuống bấy nhiêu hàng.

Thẩm Thanh Thành: "Anh có phát hiện không, người chơi nói đúng sẽ chọn chỗ dựa trên con số, còn người nói sai sẽ bị điều xuống số hàng trên thực tế cộng với số hàng nói sai."

Ví dụ, một người chơi trên thực tế gặp phải 5 con quỷ, nhưng hắn ta chỉ cho rằng mình gặp 3 người nên liền chỉ nói là 3, vốn dĩ hắn sẽ ngồi ở hàng thứ 5 nhưng vì thiếu mất hai số nên sẽ bị điều xuống hàng thứ 7.

Lục Bích: "Đúng."

Như vậy việc sắp xếp chỗ ngồi buổi đầu tiên cũng xem như là ngẫu nhiên, muốn ngồi ở hàng ghế đầu hoàn toàn dựa vào may mắn.

Để được ngồi ở hàng ghế đầu, không những biết được đã đụng phải ai là quỷ quái, còn phải nói đúng số quỷ quái đã gặp.

Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn vị trí ghế ngồi trước sau.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ghế ngồi rỉ sắt trong toa xe càng thêm trông giống vết máu khô.

Cậu nói: "Vậy thì hai người chúng ta thật may mắn."

Lần sắp xếp chỗ ngồi đầu tiên, người chơi khác đều tụ tập bốn hàng phía sau, hàng đầu tiên chỉ có cậu và Lục Bích.

Sau khi tiếp viên rời đi, Thẩm Thanh Thành suy nghĩ, "Tôi cảm thấy là do chúng ta là những người đi cuối cùng nên mới bị chúng chú ý. Nhưng chúng ta đã đi cuối cùng còn gặp phải người chơi khác rõ ràng không hợp lý đi?"

Lục Bích: "Có lẽ vậy."

"Bởi vì chúng ta tách ra khi đi xuống cầu thang nên bọn chúng mới có cơ hội ra tay!" Thấy nam nhân không nói gì, cậu tiếp tục, "À đúng rồi, anh cũng gặp phải cái thứ ngụy trang thành tôi mà nhỉ?"

Lục Bích: "Ừ."

Lục Bích im lặng hai giây, nghiêng đầu hỏi: "Vậy sao cậu có thể nhận ra nó không phải tôi?"

Thẩm Thanh Thành không có nửa điểm ngượng ngùng, thoải mái trả lời: "Bởi vì nó sờ tôi. Anh chưa từng đối với tôi nhiệt tình và chủ động như vậy, chắc chắn là giả."

Đỉnh mày Lục Bích hơi chau lại, ngữ khí trầm thấp, "Sờ cậu?"

"Lúc xuống cầu thang trán tôi có đổ chút mồ hôi, nó tới lau mồ hôi giúp tôi", nói xong Thẩm Thanh Thành sờ cằm, "À, hình như biểu cảm còn rất quan tâm tôi? "

Lục Bích: ""

Lục Bích biểu tình lạnh lùng.

Sắc trời càng lúc càng tối, chút ánh sáng phía chân trời cũng biến mất, toàn bộ nơi này liền nhanh chóng bị bóng tối bao trùm.

Đêm thực tĩnh, không có tiếng kêu của côn trùng, không có tiếng chim, chỉ có tiếng động cây cối hai bên đường theo gió lay động trong đêm.

Một chiếc tàu với lớp sơn đỏ tươi ầm ầm di chuyển trong đêm tối, 18 toa xe chỉ có toa thứ 9 sáng lên với ánh đèn mỏng manh.

Trong toa xe, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện cùng Lục Bích, Thẩm Thanh Thành đưa tay sờ bụng.

Đứa trẻ ngồi phía sau cậu hình như tâm linh tương thông với cậu mà khóc rống lên, tiếng khóc oa oa khiến người khác phải đau đầu.

Cậu quay đầu nhìn, Lâm Tú Nhi đang khẩn trương một bên vỗ vỗ đứa bé, một bên tìm kiếm đồ vật trong hành lý, gấp đến độ muốn khóc cùng đứa bé.

Có thể là không tìm được bình sữa?

Đến một đứa bé chưa cai sữa cũng không buông tha, trò chơi chó má táng tận lương tâm, không hề có nhân tính!

Thẩm Thanh Thành say sưa mắng, mắng đến mông cũng thoải mái.

Mắng xong cậu liền xem xét hành lý của mình và Lục Bích, bên trong rối loạn một đoàn, cái gì cũng có, quần áo là nhiều nhất, thế nhưng lại không có cái gì ăn được.

Thẩm Thanh Thành đành phải đứng dậy đi đến cánh cửa nối giữa toa xe thứ 8.

Cửa đã được đóng lại ngay khi tiếp viên đi khỏi.

Lục Bích quay sang hỏi: "Cậu định làm gì?"

Cậu sờ soạng tìm cách mở cửa, thuận miệng trả lời, "Đói bụng quá, tìm xem có cái gì ăn không."

A, tìm được rồi.

Thẩm Thanh Thành cầm lấy tay cầm đẩy nó sang hai bên.

Phía sau cánh cửa một thân ảnh đen gầy đang xúi đầu nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích, tựa hồ từ lúc cửa được mở ra hắn ta đã duy trì tư thế này.

Thẩm Thanh Thành bình tĩnh đi đến xem xét, rõ ràng nơi này đèn vẫn sáng, bên kia ánh đèn giống như bị thứ gì đó che lại, cái gì cũng không nhìn rõ.

Cậu làm động tác ăn cơm, mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không, "Tôi đói bụng, các ngươi định không cung cấp cơm tối à?"

Lục Bích không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh cậu, lạnh mặt cùng cậu đối diện hắc ảnh.

Tiếp viên một thân trang phục kiểu cũ động tác cứng đờ móc ra một tờ giấy từ trong ngực, "Thù lao....."

Vốn đã đói lả Thẩm Thanh Thành không chịu được động tác chậm rì của đối phương, một tay đoạt nhanh lấy tờ giấy.

Tốc độ nhanh đến không kịp nhìn, thái dương Lục Bích giật giật.

Trên tờ giấy chỉ viết bốn chữ to: "Trao đổi công bằng."

Là trao đổi công bằng, không phải là trao đổi tương đương.

Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đều không ngốc, rất nhanh liền hiểu "công bằng" trên tờ giấy là có ý gì.

Là hành lý.

Xe lửa cung cấp đồ ăn, tiền đề lấy đi hành lý của bọn họ.

Thẩm Thanh Thành: "Tôi đã nghĩ, chuẩn bị hành lý thì chuẩn bị hành lý, thế nào lại chuẩn bị một túi gạch? Thì ra vốn dĩ được dùng thế này."

May mắn cậu thông minh cơ trí!

Mặt sau Kim Đạt vốn đang âm thầm chú ý Thẩm Thanh Thành, nghe được đối phương nhắc tới gạch của hắn ta, tinh thần tức khắc càng thêm tập trung.

Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích thương lượng: "Một khối gạch đủ hay không? Tôi thấy cũng rất nặng, hẳn là đủ dùng nhỉ?"

Lục Bích: "Xem là cái gì."

Nếu là bánh mì, khả năng chỉ đủ lót dạ.

Thẩm Thanh Thành sảng khoái nói: "Vậy ăn hai khối!" Tôi đây không thiếu gạch!

Đám người chơi đang nghe lén:???

Sao lại thế này, đây là đói đến điên sao lại định ăn gạch?

Thức ăn được trao đổi ngẫu nhiên, Thẩm Thanh Thành và Lục Bích dùng hai khối gạch đổi được một chai rượu vang đỏ cùng bít tết.

Người chơi khác: !!!!!

Mọi người lúc này sao còn không rõ, gạch có thể đổi lấy thức ăn!

Những người chơi không có ý định xem sét hành lý lúc này đều nhanh chóng lục lọi.

Người tìm được một hai khối thì vô cùng hưng phấn, kẻ không tìm được thì ảo não lo sầu.

Trong số đó cảm xúc của Kim Đạt là mạnh mẽ nhất, một túi gạch lớn như vậy, một túi đồ ăn lớn như vậy, hiện tại lại thành của người khác!

Thứ đó vốn là đồ vật của hắn ta!

"Đó là của tao!" Hắn ta hét to rồi lao đến phía Thẩm Thanh Thành, người đang say sưa ngửi mùi thơm của bít tết.

"Tạch ——" hắc quang chợt lóe.

Mọi người không rõ tình hình sao lại như vậy, sau khi hoàn hồn chỉ thấy một thanh trường đao đen thẫm đang đặt trên cổ Kim Đạt.

Lạnh lẽo từ lưỡi đao truyền đến cổ hắn ta, khiến toàn thân hắn bất giác nổi một tầng da gà.

Tay Lục Bích cầm chuôi đao, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn ta, "Lặp lại lần nữa, của ai."

Tác giả có lời muốn nói :

Lục Bích: "Nói đi, Thẩm Mỹ Nhân là của ai!"

Thẩm Thanh Thành: ""

Editor có lời muốn nói:

Mấy chương sau thằng Kim Đạt càng thiếu đánh hơn, đọc mà sôi gan sôi ruột.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play