Khiết Nhi Bất Xá

Editor : Bông cải hấp

Chương 39 : Bất mãn

"Lục Bích, tại sao anh vô dụng như vậy!"

************************

Lúc này là đêm thứ sáu trong phó bản, ánh đèn ở đại sảnh không được sáng lắm.

Trước lò sưởi trong tường là một bé gái mặc váy ngũ sắc đang ngồi trên một cái ghế cao, hai chân rũ xuống đong đưa theo tiết tấu ca từ trong miệng, khóe miệng mang ý cười, kiên nhẫn chờ đợi 11 tên nhân loại từ cầu thang đi xuống.

Phía sau con bé là nam nhân Đại Hùng trầm mặc đang đứng.

Bàn dài trong đại sảnh đã được dọn đi, bọn người hầu giơ nến đứng hai bên.

Xung quanh rất an tĩnh, mọi người lục tục đi đến chỗ trống giữa đại sảnh, không hiểu con bé kia rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Đại Hùng!" Bé gái kêu một tiếng, dưới sự trợ giúp của Đại Hùng thân hình nhỏ bé của nó thuận lợi nhảy khỏi ghế cao.

Nó cầm giá cắm nến, cất nhẹ bước chân mà đi đến giữa đám người chơi, sau đó dừng lại trước mặt một nam nhân người chơi tráng kiện đưa người về trước ngửi ngửi.

Hồng Cương Liệt chịu đựng cảm giác muốn nôn khan lui về sau một bước cảnh giác mà nhìn nó.

Bé gái dừng lại động tác, trên mặt nó lộ ra nụ cười vừa lòng, cất bước đi ngửi người tiếp theo.

Cứ như vậy một người tiếp một người, có người chơi kịp phản ứng phát hiện được những người chơi mà con bé ngửi đều sở hữu mặt nạ đỏ.

Đám người chơi cầm mặt nạ màu trắng nhẹ nhàng thở ra, còn người cầm mặt nạ đỏ trong lòng không khỏi hồi hộp.

Con bé ngửi qua liên tục 6 người chơi cầm mặt nạ đỏ, trên mặt nó đều thể hiện vẻ hài lòng, cuối cùng nó đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thành.

Con bé ngẩng đầu hướng Thẩm Thanh Thành cười hì hì nói: "Trong số đám nhân loại này ta thích nhất là ngươi, có biết vì sao không?"

Thẩm Thanh Thành cũng phối hợp mà nở cười tủm tỉm, "Bởi vì da của ta đẹp nhất."

Con bé hưng phấn, "Đúng thế!"

Thẩm Thanh Thành: "Cảm ơn, ta cũng cảm thấy da ta siêu đẹp ~"

Con bé lạnh mặt, "Hừ, sớm hay muộn cũng sẽ là của ta!"

Nói xong nó không quan tâm đến cậu nữa, đưa mũi để sát vào người Thẩm Thanh Thành để ngửi.

Bên cạnh Lục Bích giật giật tay, Thẩm Thanh Thành ngăn cản hắn.

"Gì chứ?" Trên mặt bé gái lộ ra biểu tình nghi hoặc, lần nữa tới gần cậu.

"Không có!" Nó hét lên, làm đám người chơi trong đại sảnh vốn đang trong trạng thái buồn ngủ đều giật mình, "Vì sao lại không có!"

Bé gái tức giận dậm dậm chân, giơ giá cắm nến loanh quanh vài vòng trong đại sảnh, cuối cùng trở lại trước mặt Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, hung tợn nhìn bọn họ chằm chằm, "Vẫn còn cơ hội cuối cùng vào tối hôm nay!"

Cơ hội cuối cùng gì thì bé gái lại không có nói.

Hôm nay đã là tối thứ sáu trong phó bản, ngày mai chính là thời gian diễn ra vũ hội, nhưng đám người chơi vẫn như cũ không có manh mối về chuyện xưa chủ tuyến, cũng đoán không được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.

Lúc lên lầu có người chơi cảm xúc kích động mà chửi ầm lên, ví dụ như Hồng Cương Liệt, cũng có người chơi tuyệt vọng mà khóc thút thít.

Sau khi trở lại phòng, Thẩm Thanh Thành nhớ tới tình hình quỷ dị vừa rồi liền nói: "Cảm xúc của bọn họ bị ảnh hưởng."

Lục Bích: "Đúng vậy."

Thẩm Thanh Thành xoay người, đối diện nam nhân, "Anh đoán xem hiện tại tôi đang suy nghĩ cái gì?"

Lục Bích: "Mang thai."

"Đoán đúng rồi," nói xong cậu ngáp một cái, Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên kinh sợ, "Tôi sẽ không bị trúng chiêu đi?"

Mặc dù biết lý do mang thai hơn phân nửa chính là do đám lông trắng tối hôm qua gây nên, nhưng ngủ không tỉnh, nôn khan, cảm xúc cực đoan cũng sẽ rất khó chịu!

"......" Lục Bích hạ mắt, bình thản mà nhìn cái bụng nhỏ của cậu, "Sẽ không."

Thẩm Thanh Thành: "Cư nhiên không lừa được anh." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, đi đến mép giường ngồi xuống.

Thân thể của bản thân, có xảy ra triệu chứng khác thường hay không Thẩm Thanh Thành rõ nhất.

"Mục đích của bốn NPC kia đã quá rõ ràng," cậu ngồi ở mép giường nói, "Lột da, nướng thịt, da làm y phục mới, thịt cho heo con ăn.

Giết xong rồi thì làm gì?"

Vài ca từ mà bé gái từng hát qua, hiện tại có thể dựa vào nó mà tìm được đáp án.

Giết xong rồi thì làm gì? Sinh sôi nẩy nở.

Bé gái kia không chỉ hát một lần ca từ dưỡng heo, sau đó bọn họ lại phát hiện từ heo con chính là chỉ người chơi, lại không thấu đáo nghĩ đến việc sinh ra giống mới.

Cẩn thận nghĩ lại, tất cả đều có dấu vết để lại, những bức tranh trong phòng vẽ về động vật mang thai chính là ám chỉ điểm này.

Dưỡng heo con, chính là cho đám người chơi ăn ngon uống tốt, còn cho vận động lành mạnh.

Heo con sau khi lớn lên sẽ động dục, tương ứng với việc đám động vật động dục, chính là phản ứng khác thường của đám người chơi lúc ở suối nước nóng.

Được đó, nhân giống sau đó chăn nuôi, tương ứng với việc chọn lựa bạn nhảy, người chơi một ngày một đêm không thể rời khỏi phòng.

Quá trình này chính là dưỡng thai nghỉ ngơi.

Dựa theo trình tự này, kế tiếp chính là người chơi sẽ sinh ra heo con?

Một tên đàn ông thô kệch như Hồng Cương Liệt lại mang một cái bụng to, còn đóng vai trò một người mẹ hiền?

Một tên đàn ông thô kệch như Hồng Cương Liệt liền sẽ ôm bụng bầu mà mệt mỏi, nôn khan, sau đó kêu khóc mà sinh hạ heo con?

Thẩm Thanh Thành thật sự không thể tiếp thu nổi hình ảnh mà cậu vừa tưởng tượng ra, rùng mình một cái, cả người nổi đầy da gà.

Cậu lắc đầu đem hình ảnh kinh dị này vứt ra khỏi đầu óc.

"Tôi cảm thấy bốn tên NPC này khả năng cũng đã được đi học ở trường giống chúng ta, thế nên biết mới biết về quy luật sinh sản và trưởng thành" Thẩm Thanh Thành nói tiếp, "Đúng rồi, anh nói buổi sáng đi xem xét tình huống ở phòng người chơi khác, tranh sơn dầu trong phòng của bọn họ cũng vẽ động vật đang mang thai sao?"

Lục Bích: "Lúc trước đã xem qua, tranh vẽ động vật hoặc là mang thai, hoặc là có da sặc sỡ."

Thẩm Thanh Thành: "Động cơ gì khiến bọn chúng bày ra tất cả việc này? Da lông có thể lý giải được vì có nhiều người thích mặt áo lông thú, thế nhưng còn giết chết lột ra rồi còn phải mang thai thì giải thích như thế nào đây?"

Lục Bích nhắc nhở, "Tốc độ sinh sản của thỏ rất nhanh, thường xuyên bị nuôi dùng để làm thịt."

"!"Thẩm Thanh Thành bừng tỉnh đại ngộ, cậu đấm đấm đầu mình mấy cái, sao lại không liên tưởng tới ca từ nhỉ, thịt cho heo con ăn, là thịt!Thì ra thỏ sinh sản rất nhanh à? Cậu luôn cho rằng loài chuột mới sinh sản nhanh.

Câu chuyện chủ tuyến đang từ từ bày ra trước mắt bọn họ.

Bốn NPC động vật thành tinh bởi vì bị nhân loại nuôi dưỡng để làm thịt và lột da nên căm thù nhân loại, chúng nó chiếm đóng tòa lâu đài cổ này, giết hại từng người vào ở trong đây.

Sở dĩ Hà Vị cùng Cao Thư Lâm bị phán là nhiệm vụ thất bại, bởi vì một nhà bốn người trong lâu đài cổ quả thật chết trong tay của đám động vật khoác da người, nhưng đó chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ của cả câu chuyện thôi.

Gương mặt giả vũ hội, gương mặt giả chính là chỉ bốn NPC thành tinh khoác lên tấm da người giả dạng thành nhân loại.

Quả nhiên đúng như lời Lục Bích nói, màn chơi cấp độ càng cao chuyện xưa chủ tuyến càng đơn giản hơn, là do cậu nghĩ quá phức tạp.

Thẩm Thanh Thành: "Lục Bích, đã hiểu ra toàn bộ chuyện xưa chủ tuyến."

Lục Bích: "Ừm."

Thẩm Thanh Thành: "Khi nào anh đệ trình nhiệm vụ?"

Lục Bích giả vờ lấy ra thiết bị đầu cuối chuẩn bị đệ trình , Thẩm Thanh Thành liền nhào qua đè lại tay hắn, hướng phía nam nhân cất giọng kéo dài, "Lục đại ca ~"

Lục Bích: "Ừm."

Cậu bật chế độ bắt đầu diễn, "Anh sao có thể  bỏ tôi lẻ loi một mình ở trong màn chơi đáng sợ thế này? Tôi không giỏi di chuyển ( trên tuyết ), cơm cũng không biết làm, thức ăn trong lâu đài cổ cũng không dùng được, tôi sẽ đói chết mất!"

Lục Bích: "Cậu có thể lựa chọn lập tức thoát ly phó bản."

Thẩm Thanh Thành: "Nếu vậy lúc trở về chỉ có thời gian ba ngày nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại phải tiến hành phó bản tiếp theo, tôi đây sẽ mệt mỏi ấy ."

Tôi chỉ là một con mèo nhỏ đã về hưu mong muốn an nhàn mà dưỡng lão thôi mà! Không muốn phải làm việc liên tục như vậy.

(Giải thích một chút: ở đây thụ là thiên sư cả cuộc đời sống cơ cực nhằm rèn luyện để chống lại lệ quỷ nên khi đã chết thụ liền nghĩ bản thân đã chết xem như đã về hưu, nên muốn sống an nhàn.)

Lục Bích quay đầu, "Vậy ý của cậu là?"

Mau nói!

Thẩm Thanh Thành không diễn nữa, "Sau khi đệ trình nhiệm vụ sau có thể không lập tức thoát ly phó bản được không?"

Lục Bích rũ mắt trầm tư, một lát sau ngẩng đầu, "Cho tôi một lý do để lưu lại. "

"Ừ thì......" Thẩm Thanh Thành thu hồi cánh tay đang nắm lấy tay nam nhân, xong rồi, hình như quả thật không có lý do gì để đối phương phải lưu lại? Cái gì Lục Bích cũng không thiếu......

Cậu vuốt cằm nghiêm túc suy tư, "Đã hoàn thành nhiệm vụ nên thả lỏng tâm trạng một chút? Sẽ nhắc nhở anh về sau cẩn thận khi ăn thịt hơn? Còn có điều tra ra nguyên nhân tại sao thỏ lại khiến người ta mang thai được?"

Này, đây cũng là một vấn đề nghiêm trọng cần được suy xét.

Lục Bích: "......"

Hắn cạn lời mà thu hồi thiết bị đầu cuối.

Thẩm Thanh Thành: "Không đệ trình nhiệm vụ sao?"

Lục Bích: "Còn một ít điểm đáng ngờ, chờ điều tra rõ ràng liền sẽ đệ trình."

Thẩm Thanh Thành: "......"

Ngoài ra, vài giờ nữa là đến ngày thứ bảy, không biết trong vũ hội sẽ phát sinh chuyện gì? Nhưng mà rõ ràng ngay từ đầu Lục Bích sẽ không đệ trình nhiệm vụ, thế mà còn dọa cậu!

Đêm nay hai người nằm trên giường nhưng không ai ngủ, trước khi lên giường bọn họ đã đem thổi tắt đống lửa trước miệng lỗ, nửa đêm bên trong quả nhiên vang lên âm thanh quen thuộc.

Thẩm Thanh Thành ngồi dậy và yên lặng cảm nhận biến hóa rất nhỏ trong không khí, biểu tình trên mặt không còn tùy ý vui đùa như ngày thường, hơi cau mày, biểu tình thập phần nghiêm túc.

Đám thỏ đêm qua rõ ràng đã bị Lục Bích giết chết, còn đám lông trong cơ thể cậu cũng không có khả năng biến thành thỏ tinh, thế đám thỏ kia lại là từ đâu xuất hiện?

Nếu vẫn còn Âm Dương Nhãn, trực tiếp liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dị trạng, lúc này Thẩm Thanh Thành quả thật có chút hoài niệm Âm Dương Nhãn của mình.

Bất quá không có cũng chỉ là phiền toái một chút mà thôi.

Từ trong lỗ nhỏ truyền đến thanh âm càng ngày càng rõ ràng, đám thỏ tinh tựa hồ đã bò tới miệng lỗ, Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên hướng mắt về phía ngăn kéo trên tủ bên cạnh.

Lục Bích thấy thế lập tức xuống giường lấy ngọn nến châm lửa lên đống củi trước miệng lỗ.

Âm thanh bò loạt xoạt liền biến mất, sau đó đám thỏ phát hiện hành động bị chặn lại liền đột nhiên tức giận phát ra tiếng kêu giận dữ, nhưng lửa ở miệng lỗ lúc này đang cháy vô cùng lớn, cho dù chúng nó tức giận thế nào cũng không ra được.

Lục Bích đem ngọn nến cắm lại trên giá, quay người khom lưng mở ra ngăn kéo trên tủ.

Hai cái mặt nạ đang nằm trong đó.

Hắn đem mặt nạ màu đỏ cầm lên, "Là nó?"

"Phải," Thẩm Thanh Thành gật đầu, trên mặt nạ bị bám hắc khí tà ma, không nhiều lắm, ngày thường không lộ ra, nhưng một khi thỏ tinh tới gần liền sẽ dao động rõ ràng, "Đám thỏ này hẳn là dựa vào cái này để phân biệt người chơi."

Lục Bích hỏi cậu, "Xử lý thế nào đây."

Thẩm Thanh Thành trầm mặc, hình như tới bây giờ để đối phó quỷ quái cậu đều phải trích máu của mình? Vì thế lại lấy ra ngân châm đâm đầu ngón tay một cái, oán hận mà bôi máu lên mặt nạ.

Trò chơi rác rưởi, vì sao người chơi không thể tự chế tạo đạo cụ? Ngay đến vật phẩm làm bằng gỗ đào trong thương thành cũng phải tìm đến đỏ cả mắt!

Sau đó nửa đêm, hai người yên ổn thiếp đi.

Ngày hôm sau, cả ngày hôm qua tuyết rơi không ngừng, hôm nay tuy rằng đã ngừng, nhưng bởi vì tuyết tan nên thời tiết càng lạnh hơn.

Thẩm Thanh Thành bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của người hầu, vốn chưa tỉnh ngủ nên vẫn vùi đầu vào ổ chăn ấm áp giả chết.

Cậu duỗi tay mò mẫm bên cạnh, vị trí bên cạnh laij trống không.

Lục Bích lại ra ngoài sao?

Cậu vươn đầu ra khỏi chăn, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy Lục Bích đi ra từ toilet.

Lục Bích nói: "Đợi lát nữa phỏng chừng sẽ rất ồn."

Nhẩm tính thời gian, lúc này bụng của một số hẳn cũng đã to lên rồi, do bị bọn người hầu đánh thức, Thẩm Thanh Thành muốn tiếp tục ngủ cũng không có khả năng ngủ được.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cách vách tường Thẩm Thanh Thành liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết của Hồng Cương Liệt.

"Mẹ kiếp, cái quỷ gì đây!"

Khi Thẩm Thanh Thành và Lục Thích đến đại sảnh, đám người chơi đang ngồi ở đấy bề ngoài thoạt nhìn đều vẫn "Bình thường", nếu như không nói đến việc hơn một nửa đám người hôm nay mặc quần áo dày một chút, bụng thì lại to ra một chút.

Biểu tình trên mặt đám người chơi này đều có chút mất tự nhiên, Thẩm Thanh Thành cố ý quan sát kỹ Hồng Cương Liệt hơn một chút, khuôn mặt của vị này đầy vẻ cáu kỉnh khó chịu, phảng phất như thể giây tiếp theo liền phát bạo mà đi đả thương người khác.

Phát hiện Thẩm Thanh Thành đang mình, hắn ta quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thành một cái, sau đó không biết đã xảy ra cái gì, bỗng nhiên biểu tình có chút cổ quái.

Thẩm Thanh Thành nhận ra hắn ta đang muốn đưa tay sờ bụng nhưng lại ráng kiềm chế, cậu hoài nghi vật nhỏ trong bụng hắn ta đang động.

Chà chà, một bụng đầy lông thỏ nha.

"Thẩm Mỹ Nhân! Thẩm Mỹ Nhân!"

Bé gái mặc váy ngũ sắc đang vô cùng hưng phấn mà tiến vào đại sảnh, sau khi tiến vào liền vọt đến trước mặt Thẩm Thanh Thành, đưa mũi sát lại gần người cậu ngửi ngửi.

Sao chứ?

Nó lại cau chặt mày mà ngửi ngửi.

"Vì sao vẫn là không có! Vẫn là không có!"

Con bé tức giận mà nhìn về phía nam nhân bên cạnh Thẩm Thanh Thành, "Lục Bích, ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy?!".

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Bích: "???"

Editor có lời muốn nói:

Con nhóc này thế mà dám chê đại thần vô dụng =)))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play