Ký lục


" Anh đến để bảo vệ tôi sao? "


*******************


Lục Bích ngước mắt :"Phòng hồ sơ."


Bọn họ đi phòng hồ sơ.


Đây là ý tứ đồng ý trao đổi tin tức, Mông Điền Hải là loại người thông minh, chủ động nói :"Tin tức hữu dụng ở phòng y tế không nhiều lắm, tôi cho rằng thứ tương đối có giá trị chính là ký lục trị liệu đứt quãng, thuộc về một đứa trẻ tên Tề An Nhạc."


Lục Bích :"Hồ sơ tin tức của Tề Mỹ."


Tề Mỹ, Tề An Nhạc, đều họ Tề, trong lòng hắn vừa động.


Mông Điền Hải :"Ký lục trị liệu bắt đầu từ hai năm trước , cách nhau từ ba đến năm ngày xuất hiện một lần, khoảng thời gian xa nhất cũng không quá một tuần, cái chính là nguyên nhân bệnh như phát sốt, cảm mạo cơ hồ đều không có, ngược lại là té ngã và va đập tương đối nhiều."


Lục Bích :"Tề Mỹ hai năm trước nhận chức, văn bằng trung học, lúc ấy 23 tuổi."


Văn bằng cao trung sao có thể đến nhà trẻ làm lão sư?


Mông Điền Hải :"Nghiêm trọng nhất chính là có một lần sốt cao không giảm, nguyên nhân là do đuối nước."


Lục Bích :"Cô ta có một bằng hữu tên là Chu Hiểu Tuệ."


Mông Điền Hải sắc mặt hòa hãn, anh ta biết tin tức đối phương nói với mình nhất định là manh mối tương đối rõ ràng, chính mình cũng như vậy, vì vậy hướng Lục Bích gật đầu :"Chúc anh may mắn, chúng tôi đi trước."


Anh ta cùng Lưu Tử Mai hướng phía phòng hồ sơ cất bước, Lục Bích ba người cũng vậy hướng phòng y tế cất bước.


Giữa những người chơi với nhau không có khả năng hoàn toàn tin tưởng đối phương, một số chi tiết yêu cầu bản thân mình phải tự đi tra xét, cho nên tin tức trao đổi chỉ cho phép người chơi nắm giữ ý nghĩa câu chuyện nhanh hơn ở một mức độ nhất định.


Thẩm Thanh Thành ỉu xìu mà đi theo Lục Bích cùng Trần Cách hướng phía phòng y tế.


Nơi này buổi sáng cậu cùng Lục Bích đã tới, để xem xét thi thể của Bạch Ý trước khi thi thể biến mất.


Căn phòng ngoại trừ có một ít bụi, tất cả đều được bố trí gọn gàng, có một chiếc giường trẻ em đặt sát tường, trên tường dán hình hoạt hình xe cứu thương mang theo nữ bác sĩ đang cầm ống nghe mỉm cười.


Trên xe cùng mũ nữ bác sĩ đều có chữ "Cứu trợ " chữ thập đỏ phảng phất giống như vừa mới được dán lên vậy.


Thẩm Thanh Thành kéo ghế rồi ngồi xuống, một chút cũng không ngại bụi bặm dính lên quần.


Đúng như lời Mông Điền Hải, nơi này tin tức có giá trị không nhiều lắm, bọn họ đã tìm thấy một số manh mối khác dựa trên manh mối đối phương cung cấp.


Xác thật ký lục trị liệu đứt quãng trong hai năm, nhưng thời điểm ban đầu cũng không có dày đặc như vậy, cơ bản cách nhau một hai tuần hoặc nửa tháng mới bị một lần, đến lúc sau ký lục mới ghi chép càng ngày càng nhiều, cuối cùng thậm chí có vài ký lục được ghi chép trong cùng một ngày.


"Cái này cũng quá đáng thương, các giáo viên đều mặc kệ sao?" Trần Cách nhìn ký lục có chút không đành lòng, "Tề Mỹ cùng Tề An Nhạc cùng họ, bọn họ hẳn là quan hệ thân thích chứ, cô ta tốt xấu gì cũng là giáo viên, thế mà cũng không quan tâm?"


Thẩm Thanh Thành :"Đại khái chính là mẹ con, tiểu quỷ kia thời điểm trong phòng bảo an chính là kêu mẹ."


Việc này vừa thấy liền biết là bị bắt nạt, Tề An Nhạc nói như thế nào cũng đã 5 tuổi, cũng không thể mỗi ngày đều té ngã, lại còn mỗi lần té là bản thân đều là trầy da tróc vảy.


Khả năng ngay từ đầu đám nhóc kia còn có chút cố kỵ, có lẽ bởi vì có giáo viên ngăn cản, cũng có thể do lá gan nhỏ không dám làm quá, cách mười ngày nửa tháng mới có một ký lục.


Nhưng sau đó bọn chúng phát hiện cho dù bị phát hiện ức hiếp bạn học, người lớn cũng không làm lớn chuyện ảnh hưởng đến chúng, mặt khác còn khiến các bạn học khác chú ý cùng thích thú, bọn chúng lại càng thêm kiêu ngạo, thẳng đến lúc tích lũy thành một quyển sổ ký lục thật dày, làm người khác cũng thấy ghê người.


Vết thương bên ngoài còn có thể dùng ký lục ghi lại chữa trị, như vậy vết thương tâm lý thì dùng ký lục nào và chữa trị ra sao?


Tề An Nhạc đến đây vẫn chưa đầy 5 tuổi.


Đáp lại một câu nói, trẻ em có thể là thiên sức thiện lương nhất, cũng có thể là ác quỷ ngây thơ nhất.


Đến nỗi Tề Mỹ, Thẩm Thanh nhớ đến hình ảnh hiện lên trong màn hình theo dõi ở phòng an ninh, cô có lẽ cũng là hữu tâm vô lực.


Cậu nghiêng đầu nhìn ký lục trong tay Lục Bích :"Ký lục ngày cuối cùng là 1 tháng 4."


Lục Bích :"Chậm hơn một tháng so với Tề Mỹ."


Tề Mỹ là chết vào nửa năm trước, hiện tại là tháng 8,như vậy thời điểm Tề Mỹ chết là cuối tháng 2.


Trần Cách nhanh chóng nghĩ đến những điểm mấu chốt, biểu tình khiếp sợ mà nói :"Nếu Tề Mỹ chết trước một tháng, vậy một tháng đó Tề An Nhạc do ai chăm sóc?"


"Chu Hiểu Tuệ?", cậu ta theo bản năng suy đoán.


"Khả năng không lớn, Chu Hiểu Tuệ là chết trong tay Tề Mỹ." Thẩm Thanh Thành nói.


Hai người còn lại nghe thế nghi hoặc nghiêng đầu lắng nghe quan điểm của cậu :"Tôi chưa nói với hai người sao? Kẻ rình mò tôi trong toilet chính là nữ quỷ Chu Hiểu Tuệ, thời điểm tôi nói tới Tề Mỹ, cô ta giương nanh múa vuốt muốn giết tôi rồi nói bản thân bị Tề Mỹ giết chết."


Trần Cách :.......Anh chưa nói.


Những lời đùa giỡn Lục ca thì anh ấy nhớ rõ ngược lại tin tức quan trọng thế này anh ấy lại quên đi, haizz, cậu ta lại hoài nghi bản thân mình đã ôm sai đùi rồi.


Trần Cách :"Nhưng em lại cảm thấy sự việc lại hợp lý, lịch sử trò chuyện cho thấy Chu Hiểu Tuệ thường xuyên nói xấu sau lưng Tề Mỹ, điều đó cho thấy ít nhất quan hệ bên ngoài giữa hai người họ không tồi, những ảnh chụp đó chính là bằng chứng, nếu Chu Hiểu Tuệ là bằng hữu duy nhất của Tề Mỹ, việc cô trước khi chết đem Tề An Nhạc giao cho Chu Hiểu Tuệ chiếu cố cũng là việc dễ hiểu?"


"Tề Mỹ sau khi chết mới phát hiện Chu Hiểu Tuệ đối xử không tốt với Tề An Nhạc, hơn nữa còn mắng mình sau lưng, thì mới cộng hận cũ", Trần Cách nghiêng đầu lấy tay xoa xoa cổ :"Lúc này mới giết chết Chu Hiểu Tuệ!"


"Phân tích rất tốt." Thẩm Thanh Thành vỗ tay, sau đó buông tay nhún nhún vai, "Nhưng thời gian không đúng."


Trần Cách sững sờ :"Không đúng?"


Lục Bích ngước mắt nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không mang theo cảm xúc gì, "Lịch sử trò chuyện dừng lại ở hai tháng trước, thời gian Chu Hiểu Tuệ tử vong sẽ không sớm hơn thâng 6."


Thẩm Thanh Thành nói tiếp :"Nhưng Tề An Nhạc đầu tháng 4 đã chết rồi."


Ký lục cuối cùng của phòng y tế là ngày 1 tháng 4, bài trừ khả năng có người trực tiếp đem Tề An Nhạc , nếu không đại khái chính là Tề An Nhạc đã chết vào đầu tháng 4.


Khoảng cách là hai tháng, nếu Tề An Nhạc thật sự chết là vì Chu Hiểu Tuệ, Tề Mỹ liệu sẽ đợi hai tháng sau mới báo thù sao?


Không có khả năng.


"Tề Mỹ là sau thời điểm Tề An Nhạc chết mới bắt đầu giết người." Lục Bích nhớ lại một ít manh mối tìm thấy ở phòng hồ sơ.


Năm nhân sự từ chức chỉ có Tề Mỹ là chết vào nửa năm trước, tất cả những người còn lại đều là sau tháng 4 lúc ký lục của Tề An Nhạc kết thúc, cho nên sự việc kích thích Tề Mỹ khiến cô ta đại khái sát giới không phải do cái chết của bản thân mình, mà là Tề An Nhạc.


Trước mắt bọn họ vẫn còn hai vấn đề chưa được làm rõ, thứ nhất, một tháng sau khi Tề Mỹ chết Tề An Nhạc là do ai chăm sóc, thứ hai, Tề An Nhạc chết như thế nào.


Tin tưởng chỉ cầm tìm ra manh mối giải đáp hai vấn đề này, khoảng cách bọn họ giải được ý nghĩa màn chơi này không còn xa.


Thấy hai người lâm vào trầm tư, Thẩm Thanh Thành cong khóe môi nói :"Các người thế mà lại tin tưởng lời tôi nói? Vạn nhất đứa trẻ ở phòng bảo an không phải Tề An Nhạc, nữ quỷ trong toilet cũng không phải Chu Hiểu Tuệ, thì làm sao bây giờ."


Cậu tò mò nhìn hai người.


Trần Cách thật sự bị cậu nói tới hoảng hốt, chính xác, phỏng đoán trước mắt của bọn họ đều dựa trên lời nói của Thẩm ca, nếu Thẩm ca chỉ là nói đùa một chút......


So sánh với cậu ta, Lục Bích bình tĩnh hơn nhiều, "Kết hợp với những manh mối đã biết, đây là phỏng đoán mang tính khả thi nhất." Muốn xác định phỏng đoán có đúng hay không, chỉ cần chứng minh Tề An Nhạc đã chết liền có thể.


Không thể đem Lục Bích hù hoảng hốt một phen, trong lòng Thẩm Thanh Thành có điểm tiếc nuối.


Từ lúc tiến vào phòng y tế tới giờ cậu đều ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi, lúc này lại đứng dậy trước tiên đi ra ngoài, "Đi thôi, nên đi ăn cơm tối rồi."


Trần Cách theo sát phía sau, rốt cuộc đây là nói Bạch Ý chết, cậu ta vẫn là có điểm sợ hãi.


Hắc hắc, cảm giác ôm đùi thật tốt, trước nay cảm thấy không dễ dàng thu thập được tin tức như vậy, Tề An Nhạc là gia đình đơn thân? Giống như không thấy được manh mối về cha của nó.


Trời tối mùa hè là ngày dài, thời điểm ba người từ nhà ăn dùng xong bữa đi ra mặt trời vừa lặn giữa núi, ánh chiều tà hoàng hôn nhiễm sắc đỏ bao lấy nửa bầu trời, ánh lên mặt người nhìn qua như được đánh một lớp má hồng.


Buổi tối mọi người đều không có ý định đi thu thập manh mối, vì vậy họ cất bước chậm rì rì hướng phía chung cư phòng học, khó có được thời điểm thả lỏng như vậy.


Trần Cách lười duỗi duỗi eo, bỗng nhiên nhớ tới, " Đúng rồi Thẩm ca, anh nói có đường tắt đi tới nhà ăn từ chung cư chúng ta, đi như thế nào? "


Thẩm Thanh Thành nâng nâng cằm, nét lười biếng hiện giữa chân mày, "À, có một bể bơi phía sau khu nhà dạy học, có một con đường mòn bên cạnh dẫn đến nhà ăn."


Hiện tại hướng đi của bọn họ chính là khu dạy học phía trước, đi qua sân thể dục, Thẩm Thanh Thành định đi ra phía ngoài cửa sắt nhưng không có kết quả.


Thật sự có một bể bơi, cậu ta cũng chưa đi qua bên kia bao giờ, Trần Cách hứng thú tăng vọt, trời nóng như vậy nếu được tắm hồ bơi còn không phải vô cùng sung sướng sao? Cậu ta đề nghị :"Hay là chúng ta đi bơi thế nào? Vừa lúc trời hiện tại vẫn chưa tối."


"Aiz", Thẩm Thanh Thành lười biếng mà than một tiếng, "Nhóc cùng Lục Bích tắm đi, anh đây mệt mỏi."


Trần Cách câm nín, cả buổi chiều làm việc chăm chỉ , tìm kiếm manh mối đều là Lục ca, Thẩm ca động cũng chưa đọng gì, có thể mệt mỏi sao?


Cậu ta lộ ra ánh mắt chờ mong nhìn Lục Bích, Lục ca tuy rằng có điểm lạnh lùng, nhưng trải qua cả một buổi chiều hợp tác, cậu ta biết đối phương chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, kỳ thực ở chung cảm giác cũng rất tốt.


Không thích nói chuyện nhưng ở chung rất tốt Lục Bích :"Không tắm."


Trần Cách :" ...... "


"Ha ha ha ha ha", suy nghĩ của thằng nhóc này quá dễ đoán, Thẩm Thanh Thành cười đến không đứng dậy nổi, ghé vào vai Lục Bích hướng cậu ta cười nói :"Nhóc đã quên Tề Nhạc từng bị đuối nước? Nguyên nhân chết cũng chưa được điều tra rõ mà nhóc đã dám xuống nước? Lá gan lớn không ít nha."


Bị dựa vào bả vai, thân thể Lục Bích cứng đờ trong chốc lát, sau đó giật giật vai, đem tay cậu ném xuống.


Thẩm Thanh Thành mất đi cân băng lảo đảo một chút, sau đó nhìn bóng dáng Lục Bích đi xa buồn bực nói :"Anh đây không trêu chọc anh ta mà? Như thế nào đột nhiên lại sinh khí."


Trần Cách :"Em cảm thấy Lục ca không sinh khí...... "


"Phải không?" , cậu hoài nghi, "Tính không nói cái này, nhóc còn muốn đi bơi nữa hay không, nếu muốn đi anh đây có thể đi cùng cậu và xem cậu bơi như thế nào."


Trần Cách :"Không cần nữa......", tuy rằng không sinh khí, nhưng Lục ca đối với Thẩm ca đến giờ này vẫn chưa trở mặt thật là tốt.


Sự kiện đi bơi liền cứ như vậy được giải quyết.


Sau khi quay về chung cư, Thẩm Thanh Thành tắm rửa xong nằm trên giường chơi di động một lát xong chuẩn bị đi ngủ, cậu chiều nay không ngủ trưa, vì vậy bây giờ nên ngủ sớm.


Trước khi ngủ Chu An An tới gõ cửa nhắc nhở cậu, nếu lo lắng quỷ quái buổi tối tới giết người, có thể tìm người đáng tin để cùng nhau nghỉ ngơi.


Thẩm Thanh Thành cảm tạ đối phương, đám người vừa đi cậu liền chỉnh tốt điều hòa, đắp chăn đàng hoàng nằm xuống thơm tho mà ngủ, mới xảy ra sự việc của Thi Quyên, cậu không tin còn ai dám tìm người ngủ cùng.


Một giấc này cậu ngủ thật là ngon, nửa đêm vì muốn đi toilet nên nghẹn tỉnh, đầu óc mơ mơ hồ hồ, cậu mở to đôi mắt ngái ngủ, mơ hồ nhìn thấy một người ngồi ở đầu giường mình.


Thân hình cao lớn đĩnh bạt, xem hình dáng liền biết là nam nhân.


Thẩm Thanh Thành theo bản năng phóng ra lời nói cợt nhả :"Ya, Lục đại ca, anh đến bảo vệ tôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play