Từ
khi bắt đầu uống rượu Ngôn Thượng đều biểu hiện tiến thối có độ, hành sự nói chuyện làm người ta như tắm mình trong gió xuân. Chàng đột nhiên
phun trà ra rồi sặc đến độ phải vội vàng dùng tay áo che đậy khiến Vi
Thụ và Phùng Hiến Ngộ ngồi cùng bàn đều kinh sợ.
Ngôn Thượng vừa ho vừa nói: “Xin lỗi, là ta thất thố……”
Phùng Hiến Ngộ tìm tòi
nghiên cứu mà nhìn Ngôn Nhị Lang đỏ mặt chật vật, sau đó lại nhìn về
phía Vi Thụ, quả nhiên thấy mặt hắn lại càng lãnh đạm hơn trước.
Vi Thụ nói: “Đối phương là Đan Dương công chúa khiến cho Ngôn huynh khiếp sợ như vậy sao?”
Lúc này Ngôn Thượng mới
nén được cơn ho khan. Chàng bất đắc dĩ cúi đầu nhìn vệt nước trà ở cổ
tay áo và vạt áo do tự mình làm bẩn thì có chút đau lòng, Rốt cuộc bữa
ăn ngày hôm nay tốn ít nhất 500 văn, xiêm y bị bẩn về nhà chàng lại phải đổi.
Bởi vì so với công chúa
chàng càng quan tâm tới tiền hơn nên lúc này Ngôn Thượng lại ngẩng đầu
lên nhìn Vi Thụ, bộ dạng trấn định hơn nhiều. Chàng nói: “Ta chỉ cảm
thấy Cự Nguyên còn nhỏ tuổi, vị công chúa kia sợ là lớn hơn ngươi
nhiều…… Cái này khiến người ta thật sự không nghĩ tới.”
Trong đầu chàng không
nhịn được mà nghĩ tới nữ lang mặt mày trác tuyệt kia. Nàng quả thực đẹp
vô cùng. Nhưng dù đẹp…… thì nàng cũng sắp qua 19 tuổi rồi đúng không? Vi Thụ nhìn mới mười bốn mười lăm tuổi chứ mấy?
Nói một câu trâu già gặm cỏ non cũng không tính là quá mức.
Nghĩ đến Mộ Vãn Diêu hôn
mình lúc chia tay trước kia Ngôn Thượng không nhịn được hoài nghi mình
có tật xấu gì không, có điểm nào giống Vi Thụ khiến Đan Dương công chúa
thích không?
Ngôn Thượng hơi rũ mi quan sát Vi Thụ. Vì hắn còn nhỏ nên những người ở đây cũng săn sóc không để hắn uống rượu nhiều.
Cho đến bây giờ ngoại trừ Ngôn Thượng không chạm vào rượu, mặc kệ là Lưu Văn Cát đang đi thay
quần áo hay Phùng Hiến Ngộ đang ghé vào trên bàn đều đỏ mặt. Chỉ có Vi
Thụ vẫn tỉnh táo tinh tường, khí chất quanh người sạch sẽ thanh lãnh.
Vi Thụ ngước mắt nhìn
Ngôn Thượng, sau khi ngẩn ra một khác thì giọng nói cũng nhẹ hơn một
phần: “Sao huynh biết ta và Đan Dương công chúa cách biệt tuổi tác? Sao
huynh lại biết Đan Dương công chúa năm nay bao nhiêu tuổi? Hay là……
Huynh quen công chúa điện hạ?”
Ngôn Thượng mặt không đổi sắc, cực kỳ tự nhiên nói: “Ta chỉ là một bá tánh bình thường, làm gì mà quen công chúa? Chẳng qua Đan Dương công chúa quá nổi danh, ta cũng có
nghe qua một vài mà thôi.”
Lời của chàng thuyết phục được Vi Thụ. Dưới gối bệ hạ chỉ có hai vị công chúa, mà Đan Dương công
chúa lại quá nổi danh, không phải vì chuyện gì khác mà chỉ vì nàng đã
từng hòa thân. Sau khi trở về Trường An, Đan Dương công chúa tự nhiên
khiến mọi người chú ý. Đôi mắt của người trong thiên hạ đều đang tập
trung trên người nàng.
Vi Thụ nói: “…… Là lão sư của ta hy vọng ta và điện hạ…… Nhưng cụ thể như thế nào cũng còn chưa
biết. Hòa thân vốn là vì Đại Ngụy, hiện giờ trở về cũng bị người ta nói
ra nói vào. Mặc kệ tương lai như thế nào, hiện nay ta cảm thấy điện hạ
có chút đáng thương.”
Ngôn Thượng im lặng. Sau
một lúc lâu chàng mới nói: “Đáng thương thì chưa biết, đây vốn là trách
nhiệm một vị công chúa hòa thân phải gánh vác. Nhưng giang sơn xã tắc
lại dồn lên vai một nữ tử thì quả thực là nỗi sỉ nhục của nam tử trong
thiên hạ.”
Đôi mắt Vi Thụ nhẹ nhàng
sáng ngời lên, hắn nhìn Ngôn Thượng nói: “Ngôn huynh nói đúng.” Sau đó
hắn nói tiếp: “Nếu một ngày kia huynh và ta cùng ở trong quan trường, hy vọng chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.”
Ngôn Thượng cười mà không nói, chàng chỉ rót trà, lấy trà thay rượu rồi đứng dậy kính Vi Thụ một
chén. Phùng Hiến Ngộ ở bên cạnh xem diễn nửa ngày, vì cảnh giới tư tưởng của hai người này mà sợ hãi cả kinh.
Hai kẻ này sao lại tâm
đầu ý hợp như thế, từ chuyện công chúa hòa thân mà cũng bàn ra được làm
quan thế nào…… Đây không phải một tên quái vật.
Mà là hai tên quái vật.
“Các huynh đang nói cái
gì thế?” Lúc Ngôn Thượng và Vi Thụ lấy trà thay rượu kính đối phương thì Lưu Văn Cát trở về chỗ. Hắn kỳ quái nhìn không khí không giống bình
thường ở đây.
Phùng Hiến Ngộ đang muốn
lấy ngữ khí nói chuyện phiếm để giải thích thì Ngôn Thượng đã cướp lời
cười nói với Lưu Văn Cát: “Không có gì, ta và Vi Cự Nguyên mới vừa chơi
chút tửu lệnh mà thôi.”
Trong lòng Ngôn Thượng
biết Lưu Văn Cát có chút ngạo mạn, xem thường những kẻ leo lên quyền
quý, sợ chuyện Vi Thụ cưới công chúa rơi vào tai hắn sẽ bị hắn lấy ra
châm chọc. Chàng lặng lẽ rời đề tài, Vi Thụ chỉ nhìn chàng không nói gì, còn Phùng Hiến Ngộ cũng chỉ cười cười, không phản bác.
Gió đêm trăng lạnh, rượu
say lòng người. Phùng Hiến Ngộ đút tay vào tay áo hừ hừ cười nhỏ nghĩ:
Mấy người bạn nhỏ hôm nay hắn quen đều rất thú vị.
—
Ở chỗ Mộ Vãn Diêu, công chúa phủ lúc này nghênh đón một vị khách vẻ mặt đưa đám, chính là Tấn Vương phi.
Trong ba vị hoàng tử còn
sống, Tấn Vương chính là người không có gì nổi bật nhất. Tấn Vương phi
tự nhiên cũng theo đó mà trở thành kẻ vô hình ở thành Trường An. Hơn nữa vị Vương phi này là vợ hai, càng thêm không có địa vị.
Các vị Vương phi khác đều vui vẻ, được người ta săn đón, chỉ có Tấn Vương phi nhìn quanh cũng
thấy chỉ có Đan Dương công chúa mới vừa trở về Trường An là còn có thể
thấu hiểu tình cảnh của mình.
Tấn Vương phi lôi kéo Đan Dương công chúa, ở bên cạnh gạt lệ khóc một canh giờ: “…… Thành thân ba năm ta vẫn chưa thể vì điện hạ sinh một đứa con nào. Muội muội, ta tin
tưởng muội có thể hiểu nỗi khổ là thê tử của người khác lại không thể
giúp người ta sinh nhi dục nữ của ta……”
Mộ Vãn Diêu bị chọc
cười. Nàng chống cằm cười cười nói: “Ta sao có thể lý giải? Chẳng lẽ ta
từng gả chồng nên nhất định có thể lý giải tâm lý muốn sinh nhi dục nữ
của tẩu tử sao?”
Tấn Vương phi trố mắt ra nhìn, sau đó nói: “Bởi vì muội muội cũng không có con……”
Xuân Hoa và một thị nữ
khác đứng ngoài mành nhìn nhau, nghĩ thầm thảo nào vị Vương phi này
không được ai trong Trường An này thích. Người này nói chuyện kiểu gì
thế? Cố tình giẫm lên nỗi đau của điện hạ sao? Điện hạ từng gả chồng,
nhưng ai nói từng gả chồng thì nhất định phải sinh con chứ? Điện hạ
chính là hận không thể thiến đối phương đó.
Quả nhiên bọn thị nữ nghe thấy công chúa nhà mình lạnh lùng nói: “Xin lỗi tẩu tẩu. Ta thật sự
không hiểu tẩu. Cuộc đời ta chẳng định vì ai mà sinh nhi dục nữ, nhưng
nếu tẩu nguyện ý thì ta có thể đưa tẩu vài mỹ nhân để mang lên giường
ngũ ca, giúp huynh ấy sinh con.”
Tấn Vương phi: “……”
Nàng ta khóc càng hung
tợn hơn, liên tục nghẹn ngào nói: “Ta không phải cũng là vì con nối dõi
của hoàng thất ư? Sao muội muội cứ phải chọc vào tim ta thế?”
Mộ Vãn Diêu cho rằng mình nói rất quá đáng, ai ngờ vị Vương phi này lại nói: “Mấy năm nay ta đã
tặng không ít thiếp thất lên giường ngũ ca muội, nhưng trong phủ chúng
ta vẫn không có mụn con nào. Ta cũng hoài nghi, hoài nghi……”
Mộ Vãn Diêu cũng bắt đầu hoài nghi. Nàng tò mò mà nhỏ giọng: “Ngũ ca có phải vô sinh không? Thân thể có tật xấu gì sao?”
Tấn Vương phi khóc ròng
nói: “Phụng ngự y có xem qua nói là không thành vấn đề. Nhưng vương phủ
chúng ta vẫn chẳng có mụn con nào.”
Không có bát quái bí ẩn
nào để nghe nên Mộ Vãn Diêu lại thấy phiền. Nàng đổi dáng ngồi, nhàn
nhạt ngáp một cái nói: “Ta có phải Tống Tử Quan Âm đâu, tẩu nói với ta
chuyện này làm gì?”
Tấn Vương phi ngước mắt,
ánh mắt lập lòe tràn ngập mong đợi nói: “Ta nghe nói Tống Tử Quan Âm của chùa Vĩnh Thọ rất linh nghiệm, ta muốn muội cùng ta tới đó.”
Mộ Vãn Diêu cự tuyệt: “Sao tẩu không tự mình đi đi?”
Tấn Vương phi nói: “Ta
không muốn chuyện trong vương phủ chúng ta bị người ta biết. Muội đi với ta, ta cầu con còn muội cầu nhân duyên!”
Rốt cuộc Mộ Vãn Diêu bị
Tấn Vương phi lải nhải phiền đến không được. Nàng quả thật cũng không có việc gì nên đành đồng ý cùng Tấn Vương phi đi chùa Vĩnh Thọ một chuyến.
—
Buổi chiều hôm nay Ngôn
Thượng ngồi một mình trong phòng. Bên ngoài thời tiết âm u lạnh lẽo, ánh sáng u ám. Chàng ngồi trong phòng thắp nến soi sách vở, từng chồng
quyển trục thật dày xếp thành núi nhỏ trên bàn.
Niên đại này nếu muốn thi đậu khoa khảo thì ngoài khảo thí chính quy, còn có thể đem văn thơ ngày thường của mình sửa sang lại thành một cuốn, nhờ quan to quý nhân ở
giữa bắc cầu mà tiến cử mình với quan chủ khảo. Như thế quan chủ khảo sẽ căn cứ theo tài học ngày thường của thí sinh để định ra thành tích cuối cùng.
Phương thức này được xưng là “Hành Quyển”. Lưu Văn Cát xưa nay xem thường phương thức này, hắn
chưa bao giờ tham dự loại hành vi này. Nhưng Ngôn Thượng lại rất biết
người biết ta, chàng và Phùng Hiến Ngộ đối với loại “Hành Quyển” này rất có hứng thú.
Hai người đã ước hẹn cùng đi bái phỏng làm môn hạ của Tướng Công (tương đương Tể Tướng), nhiệm vụ hàng đầu chính là có thể lấy ra một phần đảm bảo cho bài thi sau này.
Cả ngày Ngôn Thượng đều rúc trong phòng, vội vàng sửa sang lại văn thơ cũ, sửa lại rồi lại thêm thêm.
Ngoài trời chợt nổi lên mưa bụi, chàng đứng dậy đóng cửa sổ lại.
—
Mộ Vãn Diêu cùng Tấn
Vương phi tới chùa Vĩnh Thọ nhưng một lát đã thấy không thú vị. Tấn
Vương phi thành kính bái phật, Mộ Vãn Diêu lại chỉ muốn chạy lấy người.
Lúc này có thị nữ tới nói Vi Thụ tìm nàng. Mộ Vãn Diêu vội vàng bắt lấy
cái cớ này mà trốn khỏi Tấn Vương phi, cùng Vi Thụ đi dạo trong rừng
trúc sau chùa nói chuyện.
Vi Thụ cùng Mộ Vãn Diêu
tản bộ trong khu rừng nhỏ, nói tới chuyện Hành Quyển: “Thần đã chuẩn bị
tốt một bài văn, mong điện hạ có thể giúp thần tiến cử.”
Mộ Vãn Diêu “Ừ” một
tiếng. Thí sinh không thể tự mình tiến cử bản thân với quan chủ khảo,
cần phải có quan to hoặc người chức cao mới có thể làm thay.
Vi Thụ lại hỏi: “Điện hạ có biết năm nay Lễ Bộ phái vị nào tới làm quan chủ khảo không?”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười, đang muốn đáp thì bầu trời đã “Tí tách” mà đổ mưa xuống.
—
Rừng trúc có sương mù,
lúc trời mới mưa Mộ Vãn Diêu và Vi Thụ đã rời khỏi rừng trúc. Nhưng mới
đi được nửa đường thì mưa lại nặng hạt, bùm bùm từng giọt. Trong màn mưa Vi Thụ đột nhiên nói: “Điện hạ, thần đột nhiên nhớ tới mình có một vị
sư huynh đang ở nhờ trong chùa Vĩnh Thọ. Hiện giờ mưa lớn, người hầu
đang ở tiền viện tránh mưa, chúng ta có nên tới tìm sư huynh của thần
trú mưa nhờ một lúc không?”
Mộ Vãn Diêu mắng: “Nói nhiều lời vô nghĩa thế để làm gì? Mau dẫn đường!”
Mặt Vi Thụ đột nhiên đỏ
lên, thấp giọng nói một câu “Đắc tội” sau đó túm chặt ống tay áo Mộ Vãn
Diêu rồi kéo nàng vội vàng ra khỏi rừng trúc. Lúc ra khỏi cánh rừng chỉ
thấy mưa còn lớn hơn, cũng may vị sư huynh kia của Vi Thụ ở ngay bên
cạnh rừng trúc.
Vi Thụ lôi kéo Mộ Vãn
Diêu dầm mưa chạy vội qua đó, Mộ Vãn Diêu đứng ở hành lang lau giọt mưa
trên mặt và trên áo mình còn Vi Thụ thì gõ gõ cửa gọi: “Ngôn huynh!”
Trong phòng không có
người đáp mà chỉ có một tiếng bùm, giống như có cái gì đó bị đổ. Vi Thụ
ngẩn ra, vươn tay đẩy cửa gỗ hỏi: “Ngôn huynh có ổn không?”
Một giọng nam tử ôn hòa truyền từ phía sau đống sách như ngọn núi nhỏ, len qua màn mưa: “Ta ổn.”
Nghe được giọng nói này
Mộ Vãn Diêu đang đứng sửa sang lại xiêm y phía sau Vi Thụ đột nhiên cảm
thấy quen tai. Nàng thất thần, vừa dùng tay vỗ về tóc ướt dán lên má vừa nhìn qua phía trong nhà.
Chỉ thấy người vốn đang quỳ gối bên bàn cúi đầu sửa sang thư tịch lúc này từ từ đứng lên sau chồng sách.
Mày mắt như núi xa, con
ngươi đen nhánh ôn nhu, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt thanh tú…… Thời
gian như chậm lại, động tác của chàng cũng từ từ, cả người dần dận lộ
ra, miệng mang ý cười.
Người như trời sao trong đêm lạnh, dáng như núi ngọc cao gầy.
Tiếng mưa rơi bùm bùm gõ
lên mái nhà, lá trúc bị gió thổi xào xạc, trời đất nháy mắt yên tĩnh
lại. Mưa lạnh tích táp, năm tháng uốn lượn như dòng sông, đã mấy lần
trời giá rét qua đi?
Mộ Vãn Diêu đứng ở hành
lang trước cửa nhà, một cơn gió lạnh thổi tới mà nàng đang mải chà lau
mái tóc đen và xiêm y nên không kịp phòng ngừa, đôi mắt chăm chăm nhìn
Ngôn Nhị Lang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT