Cùng xuất thân Lĩnh Nam,
Ngôn Thượng lại là một người bạn cực thân thiện nên cho dù Lưu Văn Cát
là kẻ cậy tài khinh người thì lúc gặp được Ngôn Thượng ở Trường An hắn
cũng cảm thấy kích động đến không được.
Lưu Văn Cát cười nói: “Nhận được tin huynh sắp tới ta đã sớm dựa theo yêu cầu của huynh mà giúp tìm nhà……”
Ngôn Thượng lập tức chắp tay hành lễ nói: “Vất vả cho Lưu huynh rồi……”
Lưu Văn Cát nắm lấy tay
chàng thả xuống ý bảo không cần như thế. Hắn còn đỏ mặt nói: “Nhưng ta
cũng không tìm được nhà cửa gì tốt lắm, trước mắt ta chỉ tìm được chùa
Vĩnh Thọ ở Vĩnh Nhạc phường. Nơi đó coi như cách đoạn đường náo nhiệt xa một chút, nhưng cũng không đến nỗi cằn cỗi quá. Ở trong chùa còn tiện
cho huynh an tâm đọc sách……”
Ngôn Thượng lại nói lời cảm tạ.
Kỳ thật chỗ Lưu Văn Cát
tìm cho Ngôn Thượng còn cách xa yêu cầu của chàng, đến chùa Vĩnh Thọ
chàng cũng ngại quá náo nhiệt. Nhưng lòng tốt của Lưu Văn Cát chàng tự
nhiên không thể cô phụ.
Nói đến cái này Ngôn
Thượng lại nhớ tới một chuyện: “Lão sư của ta là Đậu công biết ta tới
Trường An thì có giúp ta hỏi thăm một chút, để ta đến Thái Học đọc sách
hai ngày.”
Lưu Văn Cát ngẩn ra, sau đó có chút chua xót nói: “Có vị tiến sĩ Thái Học làm lão sư, vận khí của huynh đúng là tốt.”
Niên đại này thư tịch
đáng quý thế nào, mà trong Thái Học thư tịch lại mênh mông bể sở. Cho dù sắp thi rồi, lão sư của Ngôn Thượng có thể giúp chàng tới Thái Học đọc
sách…… Cũng khiến Lưu Văn Cát để bụng.
Cha hắn năm đó cũng ở
Trường An làm quan nhưng là chức Ngự Sử. Chức vị này từ trước tới nay
đều đắc tội đủ loại quan. Vì thế cha Lưu Văn Cát chẳng thể để lại bao
nhiêu tài nguyên cho hắn ở Trường An.
Ngôn Thượng nhìn Lưu Văn
Cát một cái sau đó mỉm cười nói: “Ta đã thỉnh cầu lão sư để ông ấy cho
phép Lưu huynh cũng đi Thái Học với ta.”
Lưu Văn Cát: “……!”
Hắn đột nhiên đứng lại,
dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Ngôn Thượng. Chàng vẫn luôn hòa khí dễ nói
chuyện, cái này đối với người đã nếm hết nhân tình ấm lạnh của Trường An như Lưu Văn Cát thì quả thực khiến hắn cảm thấy xúc động cực kỳ, mắt
cũng nóng lên.
Lưu Văn Cát nắm tay Ngôn
Thượng dùng sức lắc lắc. Vài lần hắn há mồm nhưng đều không nói nên lời
cảm kích, cuối cùng chỉ nói được: “Tố Thần, huynh giúp ta như thế, ngày
sau Lưu mỗ quyết không phụ huynh.”
Ngôn Thượng nói: “Ta chỉ mở miệng nói vài lời, có gì đáng nói đâu?”
Lưu Văn Cát lắc đầu: “Ta
đến Trường An mới biết được rất nhiều lúc cho dù người khác chỉ cần
thuận miệng nói một câu là có thể giúp đỡ chúng ta nhưng vì sao họ lại
phải làm thế? Chỉ có huynh là tốt bụng.”
Ngôn Thượng im lặng, sau
một lúc lâu chàng mới nói: “Ta cũng không phải không có tư tâm. Chúng ta đều là người Lĩnh Nam, sau này làm quan, người khác tất nhiên sẽ coi
huynh và ta là một thể. Vậy chúng ta tự nhiên cần phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung kẻ địch. Giống như Lưu huynh giúp ta tìm nhà cửa, ta tự
nhiên cũng phải giúp huynh cùng đến Thái Học.”
Lưu Văn Cát cười rộ lên nói: “Đúng. Không nói nhiều nữa, ta mời huynh đi uống rượu!”
Ngôn Thượng cự tuyệt: “Lưu huynh biết ta xưa nay không uống rượu mà.”
Lưu Văn Cát giật mình:
“Không phải chứ Ngôn Nhị Lang? Đến bây giờ huynh vẫn không uống rượu ư?
Thật sự một ngụm cũng không chạm vào sao? Không có lần nào là ngoại lệ
ư……”
Hai thư sinh xen lẫn
trong đám người, tiếng nói chuyện cũng xa dần. Ở cách họ rất xa, đoàn
người Mộ Vãn Diêu cũng đang cưỡi ngựa ra khỏi thành, một đám quý tộc nam nữ ra ngoài du xuân.
Bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau.
—
Ngày kế, Ngôn Thượng và
Lưu Văn Cát cùng nhau đi Thái Học. Ở cửa bọn họ lấy ra thẻ bài và được
cho vào. Lúc này Ngôn Thượng cùng Lưu Văn Cát liếc nhau, đều từ trong
mắt đối phương nhìn thấy rất nhiều hưng phấn và kích động cố nén.
Một vị sư huynh lớn tuổi
tới dẫn bọn họ đi vào. Hắn còn khách khí nói vài câu với Ngôn Thượng
nhưng với Lưu Văn Cát hắn chỉ có lệ mà gật đầu. Cũng may Lưu Văn Cát
đang mải ngắm nhìn Thái Học to lớn nên không quá để ý.
Sư huynh dẫn bọn họ đến
trước học đường nói: “Đậu lão sư dặn dò từ nay đến khi thi khoa khảo các ngươi có thể tùy ý đến gian học đường này. Sách trong thư quán của Thái Học các ngươi cũng có thể tùy ý đọc.”
Ngôn Thượng nói lời cảm
tạ, trước khi sư huynh vội vàng bước đi chàng cũng nhanh chóng nói thêm
một câu: “Xin hỏi sư huynh, khi nào lão sư có rảnh để ta có thể đến bái
phỏng?”
Vị sư huynh này quay đầu
lại nhìn đệ tử lão sư mới nhận, thấy đối phương hào hoa phong nhã thì ấn tượng cũng không tồi nên đáp: “Lão sư gần đây bị bạn cũ nhờ soạn sử nên chỉ sợ không rảnh để gặp ngươi.”
Ngôn Thượng lễ phép nói: “Vậy đợi khoa khảo kết thúc ta sẽ lại tới bái phỏng lão sư.”
Sư huynh kinh ngạc liếc
hắn một cái, biết đối phương đã hiểu ý tứ của lão sư —— khoa khảo không
có kết quả thì cũng không cần phải gặp mặt.
Sư huynh đi rồi, Lưu Văn
Cát nhẹ giọng nói với Ngôn Thượng: “Huynh thấy rồi chứ? Nơi này chỗ nào
cũng là kẻ mắt chó nhìn người. Đến lão sư của huynh cũng……”
Hai người thở sâu rồi
cùng bước vào học đường. Chỉ thấy bên trong thưa thớt vài người đứng
trong học đường cách nhau một khoảng, trên tay là sách đang đọc. Lưu Văn Cát tự nhiên là sao cũng được, nhưng Ngôn Thượng lại đứng ở cửa khom
người chắp tay hành lễ với mấy vị học sinh bên trong nói: “Tiểu sinh mới đến, bái kiến các vị sư huynh.”
Không có người ngẩng đầu. Cả phòng yên tĩnh khiến người ta xấu hổ. Ngôn Thượng thấy không ai để ý tới thì cũng thu hồi lễ nghĩa.
Lúc này bỗng nhiên có một lang quân trẻ tuổi vốn đang tùy ý ngồi ở một bên đọc sách ngẩng đầu
nhìn ra cửa sau đó thuận miệng hỏi: “Các ngươi đến từ chỗ nào?”
Ngôn Thượng nhìn về phía vị lang quân giúp mình giải vây kia rồi cất giọng ôn nhu nói: “Lĩnh Nam, Ngôn Tố Thần.”
Vị lang quân vừa rồi còn
chưa nói gì thì mấy người khác trong học đường đã bật cười, nhìn Ngôn
Thượng và Lưu Văn Cát ở cửa mỉa mai: “Lĩnh Nam không phải nơi hoang dã
sao? Còn có người đọc sách ấy hả? Nghe nói các ngươi ngày ngày ăn tươi
nuốt sống, đọc sách có ích lợi gì?”
Mặt Lưu Văn Cát lập tức
xanh mét. Nhưng hắn cũng biết mới đến mà đã đắc tội với người ta là
không tốt vì thế cố nén giận nói: “Lĩnh Nam chỉ xa xôi nhưng cũng là
quốc thổ của Đại Ngụy, sao lại không thể đọc sách?”
Mấy kẻ trong học đường
nhìn nhau sau đó càng cười không có ý tốt. Trong đó có một kẻ đứng lên
nói: “Vậy xin hỏi các ngươi đọc sách gì? Trương thái phó năm kia viết
một cuốn sách cho trẻ con các ngươi đã đọc chưa?”
Hắn lại dám lấy sách cho trẻ con ra mà nhục mạ người ta!
Mặt Lưu Văn Cát đỏ lên,
lửa giận tận trời. Hắn tiến lên một bước, tay nắm chặt tung ra một
quyền. Đối phương hơi lui về phía sau, miệng cất lời dọa nạt: “Ngươi còn dám đánh người nữa cơ à?!”
Lúc Lưu Văn Cát chuẩn bị
tung nắm đấm thì người bên cạnh đã vội ngăn lại. Ngôn Thượng ngăn Lưu
Văn Cát lại đồng thời quay đầu hỏi kẻ khiêu khích kia: “Không biết sư
huynh đến từ phương nào?”
Đối phương cao giọng nói: “Ta là dòng chính của Quan thị ở Lũng Tây!”
Ngôn Thượng ôn hòa nói:
“Lũng Tây Quan thị tất nhiên là đại tộc. Nghe nói Quan thị ở Lũng Tây cơ hồ nắm hết toàn bộ các chức quan, nhiều thế hệ Quan thị ở Lũng Tây đều
nắm quyền lớn. Dù là quan lại tới Lũng Tây cũng phải nhìn sắc mặt Quan
thị. Một gia tộc anh hào khí phái như thế thì kẻ vô danh tới từ Lĩnh Nam như chúng ta tự nhiên bội phục.”
Trong mắt đối phương lộ
ra đắc ý, thậm chí khuôn mặt cũng hòa hoãn lại mà nói: “Quá khen. Không
nghĩ tới ngươi cũng nghe được danh của Quan thị ta.”
Vị lang quân trẻ tuổi mở
miệng hỏi Ngôn Thượng và Lưu Văn Cát đến từ nơi nào vẫn không lên tiếng
mà hứng thú tràn đầy nhìn bọn họ.
Quả nhiên Ngôn Thượng đã
nói tiếp: “Vậy Quan huynh hẳn cũng biết đã tới nơi này rồi thì Quan thị
của Lũng Tây cũng bị đám thế gia chân chính của Trường An, Lạc Dương,
Kim Lăng xem thường đúng không? Lúc bắt đầu khoa khảo, khi thương nghị
về khẩu âm bọn họ sẽ trực tiếp loại thế gia xuất thân từ Lũng Tây ra
khỏi hàng ngũ của mình. Với bọn họ thì các ngươi chỉ là một đám thô lỗ,
chỉ biết đánh giặc, không có kế thừa được bao nhiêu tinh hoa.
Theo ta được biết, mấy
năm nay Quan thị ở Trường An cũng không như ý. Các ngươi ở Lũng Tây xưng bá một phương nhưng lại không có tài học kinh người truyền cho đời sau, rốt cuộc cũng không thể sánh với các thế gia đại tộc khác. Người ở
Trường An xem thường huynh đài cũng giống như huynh đài xem thường những kẻ xuất thân Lĩnh Nam như chúng ta vậy.”
Đối phương đã tức giận
đến toàn thân phát run, trợn mắt nhìn Ngôn Thượng nhưng chàng chỉ mỉm
cười, chắp tay thi lễ rồi kết thúc đề tài: “…… Như thế có thể thấy được, xuất thân ở nơi nào về cơ bản cũng không quá quan trọng.”
Mọi người trừng mắt nhìn, tên học sinh kia bị một kẻ mới tới mắng thì đương nhiên không phục. Sắc mặt hắn tái đi, há mồm muốn mắng thì lại có một người bước vào học
đường. Giọng hắn đạm mạc thanh lãnh nói: “Các ngươi cãi nhau cái gì? Nếu không muốn đọc sách thì đi ra ngoài mà đánh nhau, đừng quấy rầy người
khác.”
Mọi người nhìn lại chỉ
thấy một vị thiếu niên lang quân mặt mày như tuyết đi vào, sắc mặt bọn
họ khẽ biến, giận mà không dám nói gì, tên kia cũng chỉ đành ngồi về
chỗ.
Ngôn Thượng thì nhìn chằm chằm vị lang quân thanh lãnh nhưng rực rỡ này hờ hững đi qua bên người
bọn họ sau đó giống như suy tư gì đó.
—
Chạng vạng ngày hôm đó
Ngôn Thượng mời khách đi uống rượu. Người được mời có vị lang quân ban
đầu giúp bọn họ giải vây và sau đó cũng không vào hùa với người khác.
Ngoài ra còn có vị thiếu niên lang trách cứ mọi người, gián tiếp vì mình giải vây lúc cuối cùng kia.
Người trước thì cười hì
hì, vừa nghe nói là uống rượu đã đồng ý. Người sau thì không thèm để ý
tới bọn họ, may mà tài ăn nói của Ngôn Thượng lợi hại nên mới đả động
được hắn. Lưu Văn Cát là đồng hương của Ngôn Thượng nên tự nhiên cũng
cùng đi.
Ngôn Thượng mời mấy người đi Bắc Lí ăn danh hoa yến. Nghe nói đây là nơi đắt đỏ nhất thành Trường An, chỉ ăn một bữa đã tốn 300 văn. Lưu Văn Cát vừa nghe đã đau lòng
nhưng Ngôn Thượng lại mặt không đổi sắc.
Hai người được mời đều nhìn Ngôn Thượng nhiều thêm một cái.
Lúc vào mâm, vị lang quân trẻ tuổi không hề khách khí mà rót rượu cho chính mình sau đó tự giới
thiệu mình tên là Phùng Hiến Ngộ. Hắn chẳng hề để ý nói: “Tổ phụ ta kinh thương, ngày thường ta cũng bị đám người kia coi thường. Ngôn Tố Thần,
hôm nay huynh răn dạy bọn họ quả thực khiến người khác hả lòng hả dạ.”
Lưu Văn Cát biết Ngôn
Thượng không uống rượu nên chủ động đổi rượu thành trà cho chàng sau đó
quay đầu nói: “Không dối gạt chư vị, ta quen Ngôn Nhị Lang rất nhiều năm nhưng thật ra lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy còn biết cãi lại người
khác. Ngôn Nhị Lang của chúng ta chính là một vị Bồ Tát không biết giận
là gì!”
Ngôn Thượng đáp: “Nếu để
mặc kẻ khác khinh chính là ngu ngốc, chứ không phải không biết giận.”
Sau đó chàng lại quay đầu nói chuyện với vị thiếu niên lang quân lãnh
đạm bên cạnh: “Xem tuổi lang quân còn nhỏ, cũng nên uống ít rượu thôi.”
Đối phương liếc nhìn
chàng một cái, không nói chuyện. Phùng Hiến Ngộ ở một bên cười nói: “Các huynh không quen biết vị này đúng không? Hắn tên là Vi Thụ, hôm nay may có hắn ở đó nên kẻ kia mới không dám nói tiếp……”
Ngôn Thượng hỏi: “Chính là Lạc Dương Vi thị sao?”
Vi Thụ lãnh đạm nhìn
chàng đáp: “Huynh đúng là thuộc lòng các thế gia đại tộc nhỉ? Nhưng nếu
huynh muốn leo lên quyền quý thì sai rồi. Ta là con vợ lẽ trong nhà, tài nguyên của Vi thị cũng chẳng tới lượt ta.”
Ngôn Thượng bình thản nói: “Nếu quen biết chỉ vì lợi dụng thì ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
Quả là kẻ có trí tuệ – Vi Thụ liếc chàng một cái rồi không nói gì.
Lúc sau bọn họ tất nhiên
là uống rượu dùng cơm, lại nói chuyện trời nam biển bắc. Vi Thụ không
nói gì mấy, Phùng Hiến Ngộ lại hiển nhiên biết rất rõ chuyện của Vi Thụ. Mỗi lần liếc mắt nhìn Vi Thụ hắn đều giống như đang cười chế nhạo khiến lòng Ngôn Thượng có chút suy nghĩ.
Trong lúc đó Lưu Văn Cát
đi ra ngoài thay quần áo, Vi Thụ chịu không nổi ánh mắt xem thường của
Phùng Hiến Ngộ nên buông đũa lạnh giọng nói: “Ta biết huynh vì sao cứ
nhìn ta chằm chằm, còn không phải vì tin đồn ta sắp cưới công chúa sao?
Nếu chán ghét ta như thế thì cần gì phải giao lưu?”
Phùng Hiến Ngộ ngẩn ra,
sau đó vội hô oan uổng: “Ngươi nói sai rồi, ta hâm mộ ngươi mà! Ta ước
gì được vị công chúa nào đó coi trọng, từ đây con đường làm quan sẽ bằng phẳng thuận lợi……”
Vi Thụ sửng sốt, hiển
nhiên không nghĩ tới đối phương lại không có chí khí như thế. Ngôn
Thượng ở giữa hòa giải, rót trà cho cả hai bên rồi hỏi: “Cự Nguyên nói
sắp cưới công chúa, vậy tất nhiên cũng là cầu một con đường làm quan.
Nhưng không biết là vị công chúa nào?”
Vi Thụ đáp: “Đan Dương công chúa.”
Ngôn Thượng lập tức phun hết trà trong miệng ra, ho đến mặt đỏ gay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT