Công khai bán manh trước công chúng là đáng ghét nhất!
Fangirl miệng la hét lòng ghen tị, Tiêu Vĩnh Thụy giật mình, lòng đầy hoảng hốt, cậu có làm cái gì quá đâu mà mấy người phía dưới la như có dâm tặc vậy. Nữ nhân ở đây thật không biết tiết chế gì cả, thật đáng sợ...
Qua lượt diễn của cậu là đến một vài diễn viên khác nữa, cuối cùng là tập trung công bố kết quả. Sao Tiêu Vĩnh Thụy cứ có cảm giác cậu như bé cá nho nhỏ nằm trên cái thớt to to để người ta chọn lựa ấy nhỉ?
Đèn sân khấu di chuyển qua từng người, cùng với giọng MC kéo dài "Diễn viên được mọi người bình chọn nhiều nhất là......". Trong lòng ai cũng nghĩ, một là Hàn Tiểu Hạo, một bước lên mây, đạt giải ảnh đế vừa rồi, hai là "ma đầu" của làng giải trí Tống Diệp Thanh, ảnh đế hai lớp, nội quốc và ngoại quốc, tiếng tăm vang dội. Nhưng dường như hôm nay hai người họ biểu diễn có chụt ảm đạm....
Đèn sân khấu chiếu thẳng đến chỗ một người, người này đầu cũng chẳng thèm ngẩng, đang cúi đầu cắt móng tay, môi hơi bĩu, thầm nghĩ "Móng tay tên này quả thật không đẹp như của bổn vương khi trước, chắc chắn đã làm qua nhiều việc nặng nên mới thô như vậy." Ánh đèn chiếu xuống khiến cho mắt bị đau nhíu lại, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Là Tiêu Vĩnh Thụy!" Nghe tên, cậu giật mình, không chỉ cậu giật mình, các diễn viên khác cũng giật mình, cái người khi nãy bị chửi xéo giờ lại giành được giải thật không biết họ để mặt mũi vào đâu.
"Mới Hàn chủ tịch lên sân khấu trao phần quà duy nhất của hôm nay!" Hàn Trạch cười tủm tỉm, cậu không làm hắn thất vọng, tay cầm phần quà đã chuẩn bị sẵn từ trước, từng bước lên sân khấu. Còn Tiêu Vĩnh Thụy thì không ngờ Hàn chủ tịch lại là hoàng huynh của cậu, đơ người một lát, thực sự rất vui mừng, hoàng huynh chắc chắn là nhớ cậu, chắc chắn huynh ấy nhớ cậu, hắn nhớ cậu nên mới tặng quà cho cậu, còn...còn... trong đầu chợt lóe ra một ý nghĩ, có khi nào, chuyện diễn bộ phim này cũng là do hoàng huynh giúp cậu không?
Tiêu Vĩnh Thụy bước lên phía trước, bất giác mỉm cười, cậu vui lắm a, ở thế giới này không ngờ lại xuất hiện hoàng huynh. Cậu không cô đơn, từ lúc đi đến chỗ này, cậu một thân một mình, không người thân, không bạn bè, cái gì cũng phải tự lập, đối với một vị Nhàn vương đã quen nhàn rỗi ỷ lại và có tài mà không chịu hiến thì chính là một đả kích rất lớn, cậu không biết nên làm thế nào mới sống tốt, những thứ mới lạ cậu không biết sử dụng, những phương tiện tiên tiến cậu lại rất sợ chạm vào, thật sự rất tủi thân. Tưởng chừng như tuyệt vọng thì lại xuất hiện hoàng huynh đời trước, như một cọng rơm cứu mạng, Tiêu Vĩnh Thụy muốn liều mạng bám lấy.
Hàn Trạch hai tay trao quà cho Tiêu Vĩnh Thụy, mẫn cảm nhận ra được tay cậu hơi run, nhưng nhìn sắc mặt lại không thấy được gì bất ổn, lại thấy hai má hồng nhuận, môi cũng mím lại, rõ ràng là đang cười. Hàn Trạch mày hơi nhíu, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Vĩnh Thụy, nói nhỏ "Chúc mừng, diễn rất đạt."
"Ân, cảm ơn đã khen." Cậu nhỏ nhẹ nói, giọng nói như một chiếc lông vũ chạm nhẹ trái tim của Hàn Trạch, cảm giác rất ngứa ngáy a. Hàn Trạch cười nói "Không có gì."
Cậu thấy thời gian trao giải sắp hết, nhanh nhẹn hỏi hắn "Anh... lát nữa tôi có thể gặp anh không?" Thập phần chờ mong hắn đồng ý. Hàn Trạch nghe vậy, hơi bất ngờ, thỏ con này hẹn gặp hắn? Miệng nói trước đại não "Có thể, lát gặp."
Nghe được ý mình mong muốn, cậu càng vui mừng hơn, cười tít mắt, ôm hộp quà về chỗ của mình đứng. Trong suốt quá trình nghe MC nói, Tiêu Vĩnh Thụy chả nghe thấy gì cả, miệng còn tủm tỉm cười, rất vui vẻ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh hoàng huynh, chắc chắn hoàng huynh còn nhớ cậu nên mới đáp ứng nhanh như vậy. Fangirl đứng không cũng trúng đạn, bị cậu nã moe hàng loạt vào người, sắp đứng không nổi rồi.
"Trời ạ, sao bây giờ tui mới thấy Tiêu Vĩnh Thụy moe như thế?"
"Hự, hự, chết chìm trong biển moe moe."
"Thụy Thụy chắc chắn là thỏ con! Có cái đuôi xù xù ở đằng sau đang lắc qua lắc lại, gặp được mùa xuân của mình nên mới tươi mơn mởn đến vậy!!! Tui phải về viết truyện mới được. Tên truyện là [Giám đốc tổng tài bá đạo và thỏ tinh]!"
"Phải phải, đại thần, cậu viết đi tui lót dép hóng truyện của cậu!"
"Mà thỏ tinh couple với ai? Chẳng lẽ là Hàn chủ tịch khốc soái cuồng bá duệ?"
"Đương nhiên, ai còn có thể hợp đôi với thỏ tinh hơn Hàn chủ tịch? Hàn giám đốc cao phú soái x Thụy Thỏ tinh ngây thơ manh manh. Tuyệt phối a!"
Đây là tiếng lòng của các bé gái là hủ nữ..
Ôi thật lạy hồn ~ Tiếng lòng của tác giả.
[.....]
Hàn Trạch hẹn Tiêu Vĩnh Thụy ở một quán cafe gần đó, lúc Tiêu Vĩnh Thụy hồng phấn manh manh đến thì đã thấy Hàn Trạch ngồi ở đó chờ, nhanh nhẹn ngồi xuống ghế. Một cô nhân viên đi tới đứng.
"Muốn uống gì?" Hàn Trạch hỏi.
"Trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn" Tiêu Vĩnh Thụy nói ra một cái tên, cậu thích nhất là uống loại trà này.
Cô nhân viên lắc đầu "Không có trà đó."
"Không có? Vậy... Trà Lục An Qua Phiến đi"
Hàn Trạch cười rộ lên, nói "Ở đây không có mấy loại trà cổ đó, trà cổ có ở quán trà, đây là quán cafe." Tiêu Vĩnh Thụy hơi thất vọng, "Không có à, nó rất ngon đó, uống một lần là nghiện luôn."
"Muốn uống gì khác không?" Hàn Trạch hỏi.
"Không biết nên uống gì hết." Cậu không quen những loại đồ uống ở đây. Hàn Trạch tự quyết luôn "Vậy cho một ly cafe capuchino và một cam ép."
"Vâng" Cô nhân viên ghi chép lại rồi đi.
Khi thấy người lạ đi rồi, Tiêu Vĩnh Thụy mới bắt đầu căng thẳng, đứng ngồi không yên. Hàn Trạch thấy biểu hiện của cậu, cười hỏi "Sao vậy? Hẹn tôi đến có chuyện gì?"
"A.... Anh, anh có nhớ ra cái gì không?" Cậu căng thẳng hỏi.
"Nhớ ra cái gì?" Hàn Trạch nhíu mày, thỏ con này là đang nói chuyện gì? Tiêu Vĩnh Thụy cúi đầu, vo ve cái vạt áo sơ mi trắng, nói "Tôi kể cho anh một câu chuyện, anh nghe xong anh có nhớ ra gì không?"
Hàn Trạch nhìn cậu túng quẫn, cảm thấy rất thích thú, nói "Được rồi, kể đi."
Tiêu Vĩnh Thụy liếm môi, đây là biểu hiện lúc cậu đang thực sự rất căng thẳng, nói "Ở vương triều Hoài Minh đế, có sinh năm vị hoàng tử, chỉ có đại hoàng tử và tam hoàng tử là do cung nữ sinh, còn lại đều là phi tần sinh cả. Nhưng không vì thế, vị đại hoàng tử kia mười tám năm sau, đánh bại được 2 người Tứ và Ngũ hoàng tử, lên làm vua, lập ra một triều đại mới là Nguyên Thiên đế. Nhị hoàng tử may mắn không chết, phong làm Nhàn vương. Hoàng đế rất anh minh, một mình chinh Nam chiến Bắc, thu phục được rất nhiều quốc gia nhỏ xung quanh..."
"Cậu kể cho tôi nghe cái này làm gì?" Dù rất hứng thú với đề tài của thỏ con, nhưng kể cái này cho hắn nghe làm gì? Chẳng lẽ muốn hắn nghe Tiêu Vĩnh Thụy kể chuyện.
Tiêu Vĩnh Thụy giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới nói "Anh không nhớ gì hết?" Nói đến cuối thì giọng đã nhỏ như tiếng muỗi kêu. Hàn Trạch tuy không hiểu chuyện gì nhưng nhìn vào trong ánh mắt của Tiêu Vĩnh Thụy thấy rõ thất vọng cùng ảm đạm. Dường như cậu rất buồn... mà tại sao?
"Tại sao lại không nhớ ra? Sao lại thế này?" Tiêu Vĩnh Thụy tự lẩm bẩm một mình, chân mày nhíu lại, vô cùng sốt ruột.
"Cậu không sao chứ? Nói thật, cậu nói gì tôi đều nghe hiểu hết, nhưng nhớ là nhớ cái gì?" Hàn Trạch hỏi, hắn thấy được, Tiêu Vĩnh Thụy đang hy vọng vào cái gì đó nhưng nghe được lời nói của hắn lại suy sụp đi, trái tim như bị ai đó nhéo một chút, cảm giác rất khác lạ.
Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy cuối cùng cũng thỏa thuận, nhìn thẳng Hàn Trạch, nói "Xin lỗi, khi nãy tôi chỉ nói lung tung thôi, câu chuyện tôi kể... anh cũng quên đi thì hơn. Thật sự rất xin lỗi..."
Hàn Trạch thấy cậu không muốn giải thích, cũng không sao, cười nói " Tôi không để ý gì đâu."
Bầu không khí lại trở nên có chút lúng túng. Tiêu Vĩnh Thụy quẫn bách, người có dung mạo y hệt hoàng huynh lại không phải hoàng huynh? Thôi mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện này bỏ qua đi. Nhưng suy nghĩ là thế, trong lòng cậu vẫn có chút buồn man mác cùng thất vọng. Đột nhiên, cậu nhớ ra một chuyện...
"A, chuyện diễn phim mới này.... có phải anh giúp tôi không?" Tiêu Vĩnh Thụy do dự hỏi, lỡ người ta không giúp mình mà mình lại nghĩ người ta là kiểu người... đi cửa sau như thế thì không hay cho lắm. Với lại, hắn là chủ tịch! Là chủ tịch đó! Tuy không biết chức chủ tịch cao thế nào nhưng nhìn mọi người xung quanh kính trọng hắn như vậy thì chắc chắn chủ tịch là chức vụ rất cao a. Một người vừa thất nghiệp lại vừa nghèo túng như cậu không thể trêu chọc. Mất mạng mất việc như chơi.
Hàn Trạch hơi bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dạng điềm tĩnh. Hắn bất ngờ vì thỏ con này rất thông minh, nghi ngờ hắn đã giúp cậu vào đoàn phim. "Sao cậu lại nghĩ vậy?" Giọng trầm lại, hỏi.
Tiêu Vĩnh Thụy nghe vậy thì giật thót, thấy chưa thấy chưa, hắn cao ngạo như vậy thì sao mà chịu giúp cậu. Đúng là đồ ngốc mà, phải tự vả miệng mười lần, lỡ hắn nghĩ cậu là loại người tâm tư thâm sâu hay là loại giảo hoạt thì không tốt. Tiêu Vĩnh Thụy lo được lo mất, giọng cũng run run nói.
"Tôi....tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Anh anh anh công việc như núi thì sao có thể quan tâm đến mấy việc nhỏ này cơ chứ ha ha, đừng suy nghĩ nhiều..."
Hàn Trạch hiểu ra, thỏ con này lại hiểu lầm ý của hắn rồi, nhưng không sao, bộ dáng đơn thuần này của cậu hắn thấy rất thú vị. Tiêu Vĩnh Thụy theo tư liệu tra được thì đã lăn lộn trong giới giải trí bốn năm, chắc chắn phải là người suy nghĩ cẩn trọng, làm việc từng li từng tí, không dám khinh suất, nhưng hiện thực hắn thấy được ngươi này... rất đơn thuần, nghĩ gì nói đó, suy nghĩ viết hết lên trên mặt, buồn vui hờn giận gì đó đều lộ ra, người như thế này sao mà có thể sống trong cái giới hỗn loạn thế này tận bốn năm mà vẫn không bị hại thê thảm? A... không phải, cũng vừa bị hại đến nỗi phải đóng băng sự nghiệp luôn mà.
Hàn Trạch chợt nhận ra, hình như hắn muốn bảo vệ cái đơn thuần trong sạch của thỏ con trong cái giới giải trí phức tạp này, không muốn cậu nhiễm chút bụi bặm nào. Hoặc là hắn đã chứng kiến biết bao nhiêu thứ nhơ nhuốc trong giới giải trí nên mới muốn tìm một cái gì đó đơn thuần sạch sẽ.
---- Hết chương 8 ----
Đến đây có lẽ có người nghĩ tiến trình tình cảm của công quân khá nhanh, nhưng không phải a, công quân lúc đầu chỉ hứng thú hoặc có thể nói là chơi đùa một chút thôi, chơi xong thì bỏ nga, nhưng về sau thì....hì hì... về sau rồi biết. Đảm bảo ngọt sủng văn.