Hàn Trạch thấy Tiêu Vĩnh Thụy thất thần, không trả lời câu hỏi của hắn, giọng điệu không tốt lành gì hỏi lại, "Thụy Thụy, không nhớ anh à?" Hàn Trạch say rồi, tính cách giấu sâu trong nội tâm bắt đầu "vùng dậy".


Tiêu Vĩnh Thụy vẫn suy nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ đó, cậu giờ không dám nhìn đối diện Hàn Trạch nữa rồi, ngại quá đi. Cậu mím môi, nhẹ nhàng nói, "Em nhớ anh mà."


Hàn Trạch thỏa mãn, hắn đang ngồi trên sô pha ở biệt thự bên Mỹ. Trong nhà ngoại trừ hắn ra thì không có ai hết nên hắn thoải mái hơn khi ở bên ngoài nhiều. Nhờ vào men say, Hàn Trạch càng tùy tính hơn, "Thụy Thụy, ở đây rất chán, ngày nào cũng phải họp họp họp, họp xong lại tiệc tùng khắp nơi, mấy lão tổng kia bao tử đúng là kinh người, không hiểu sao ông già có thể sống ở đây lâu đến như vậy."


Cha Hàn mà nghe thấy chắc chắn sẽ tức đến xì khói.


Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ nghĩ, nói "Chắc phải có lý do gì đó khiến bác ấy ở lại."


Hàn Trạch gật gù, "Phải, ông già kia có mẹ ở bên cạnh nên mới chịu ở lại Mỹ. Nơi nào có vợ nơi đó là nhà. Thụy Thụy, về sau anh với em cũng như vậy, được không?"


Tiêu Vĩnh Thụy bị đổ mật ngọt vào lòng, ngọt đến tê tái, cậu nghẹn ngào không biết nên nói gì, cậu cũng rất muốn được như thế.... an an bình bình nắm tay nhau sống hết quãng đời con lại, nhưng, cậu không dám nghĩ tới tương lai.


"Vâng, vậy thì tốt quá." Hàn Trạch chờ được câu trả lời của cậu, bỗng dưng hắn lại thấy có chỗ nào đó không hài lòng, mặc dù không chỗ nào không đúng. 


Tiêu Vĩnh Thụy vẫn còn băn khoăn vụ giấc mơ, cậu tuy sống ở hiện đại, nhưng nhận thức vẫn còn dính dáng đến cổ đại, ở đó, không ai nói với cậu giấc mơ đó là gì, với lại cậu cũng không bao giờ mơ như vậy. Tiêu Vĩnh Thụy kìm lòng không được, ngại ngùng nói với Hàn Trạch.


"Vừa nãy, em có một giấc mơ lạ lắm, em không biết nó là gì..."


"Hửm? Giấc mơ gì, nói nghe thử xem."


Tiêu Vĩnh Thụy câu được câu không kể lại, cậu kể đến nỗi hai má đã đỏ ửng mà người trong điện thoại vẫn muốn nghe. Hàn Trạch kết luận lại chính là đây là chuyện sinh lý thường tình của đàn ông. Tiêu Vĩnh Thụy yêu hắn, sẽ thấy hắn trong mơ. 


Tiêu Vĩnh Thụy thắc mắc, tại sao lại mơ cái khung cảnh diễm tình như vậy?


Hàn Trạch cười ra vẻ rất hiểu biết, nói "Đó là do em thôi, anh đâu có điều khiển được giấc mơ của em." Cuối cùng còn chọc Tiêu Vĩnh Thụy một câu, "May em mơ thấy anh, mơ thấy người khác thì để xem khi về anh xử lý em thế nào!"


Hàn Trạch nhìn áo ngủ của Tiêu Vĩnh Thụy lúc cậu ngồi dậy đã hơi xệ xuống, thấp thoáng lộ ra phần xương quai xanh, hắn híp mắt, khẽ liếm môi, nhẹ giọng dụ dỗ, "Thụy Thụy, ở Mỹ có vô vạn thứ không tốt nhưng có một thứ rất tốt, chính là văn hóa rất thoáng. Anh mới học được trò chơi, nhân lúc em cũng đang thức, chơi một chút với anh được không? Nếu không được thì thôi."


Tiêu Vĩnh Thụy nghe vậy, tuy buồn ngủ nhưng vẫn luyến tiếc muốn nói chuyện cùng Hàn Trạch vì cậu biết, khi một ngày mới bắt đầu, cậu sẽ không còn thời gian để trò chuyện cùng với hắn nữa.


"Em không buồn ngủ, anh muốn chơi gì?"


"Chơi là biết." Hàn Trạch khẽ liếm môi, "Em chỉ cần nghe anh nói, xong làm theo là được. "


Tiêu Vĩnh Thụy cố nén tò mò, nói "Dạ." Hàn Trạch thích nhất cậu ngoan ngoãn nói "Dạ" thế này. Trước kia, Tiêu Vĩnh Thụy còn có chút khó chịu, bướng bỉnh, nhưng dường như từ khi hắn và cậu nói lời yêu thì cậu ngoan hơn hẳn, nói gì làm đó, không bao giờ cãi lại, còn rất... chiều chuộng hắn?


"Em để điện thoại ra xa chút đi, để camera quay được hết cả người em." Hàn Trạch nhẹ giọng điều khiển. Tiêu Vĩnh Thụy đang ngồi trên giường, phía trên còn đắp tấm chăn mềm mại, cậu vén chăn ra, chồm người lên đặt điện thoại ở thành đuôi giường, may mắn giường của khách sạn này có thành giường khá cao, có thể đặt dựng đứng điện thoại lên được.


"Được rồi, bật đèn ngủ sáng lên đi, anh muốn nhìn thấy em thật rõ."


Cậu nghe lời vặn đèn ngủ sáng lên, ánh sáng nhè nhẹ chiếu cả căn phòng. Tiêu Vĩnh Thụy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hoặc có lẽ do đang ngủ thì tỉnh dậy, đầu óc vẫn hơi mơ màng, lời nói của Hàn Trạch rất có sức hút, hắn nói gì cậu liền nghe theo.


Hàn Trạch ở đầu bên kia thong thả chờ đợi, tay hắn kéo lỏng cà vạt , mái tóc không còn tinh tươm chải chuốt gọn gàng như thường ngày mà rũ xuống, thế nhưng lại tỏa ra nét nam tính hoang dã riêng biệt. Tiêu Vĩnh Thụy chỉ cần liếc nhìn một cái trái tim cũng đã đập rộn ràng, Hàn Trạch hắn như vậy rất có tính xâm chiếm đấy!


Cậu lại nghĩ đến cái giấc mơ quỷ quái kia, hai má bất giác đỏ ửng. Vì đèn sáng, Hàn Trạch thấy rõ từng chi tiết trên người cậu, kể cả đôi má ửng hồng kia. Hắn không cần suy nghĩ cũng biết cậu đang nghĩ cái gì, nói "Đẹp trai lắm phải không? Nói nhanh."


Tiêu Vĩnh Thụy bị hắn nói trúng tim đen, ngượng ngùng quay sang một bên, bĩu môi nói "Đồ lưu manh!"


"Lưu manh? Ai kia mơ thấy anh hôn em, ôm em, sờ soạng em, cắn nhẹ vành tai của em rồi lướt xuống cắn cái cổ trắng nõn kia... có phải cũng là lưu manh không?" Hàn Trạch từ tốn thuật lại giấc mơ của cậu. Tiêu Vĩnh Thụy lúng túng, cậu ngượng ngùng, vừa không muốn hắn nói tiếp, lại không nỡ tắt điện thoại.


"Anh...anh đừng nói nữa mà." Tiêu Vĩnh Thụy nhỏ giọng nói.


"Không được! Ai lưu manh như thế? Ai vậy nhỉ?" 


"Em biết đó là ai không?"


"...." Tiêu Vĩnh Thụy bất lực.


Hàn Trạch vẫn tiếp tục truy hỏi, "Đó là ai vậy, Thụy Thụy?"


Tiêu Vĩnh Thụy bị hắn nói rối tinh rối mù đầu óc, thẹn thùng nói, "Là...là em."


"Em là ai? Nói rõ tên ra đi chứ."


Tiêu Vĩnh Thụy cắn môi, hai mắt tội nghiệp nhìn hắn, cậu luôn luôn bó tay chịu chết những trò quấy rối của hắn. "Là...là Tiêu Vĩnh Thụy." Cậu bối rối nói ra.


"Ồ, thì ra là vậy." Hàn Trạch thản nhiên đáp, cậu cứ tưởng thế là xong, nhưng không. Hắn nói tiếp, "Vậy Tiêu Vĩnh Thụy, em định chịu trách nhiệm với anh như thế nào?"


Đây không biết là lần thứ mấy Hàn Trạch gọi cả họ tên cậu, nhưng có lẽ đây là lần khiến cậu ngọt ngào nhất, hắn dùng chất giọng nam tính hơi trầm, có chút men say của rượu, vừa phong tình lại vừa trịnh trọng nghiêm túc. Như cách hắn yêu cậu, hắn sẽ ở bên cưng chiều cậu, nhưng cũng không bảo bọc cậu quá mức, hắn thả cho cậu chạy nhảy khắp nơi, tiếp xúc với rất nhiều loại người, nhưng chỉ cần nhớ lối về, nhớ quay về bên cạnh hắn. Hàn Trạch như người bạn tri kỷ, lại như một người anh trai, nhưng hơn thế, hắn là người cậu đặt nơi đầu trái tim mình.


Giọng Tiêu Vĩnh Thụy mềm mỏng hơn, nói "Anh muốn thế nào?"


"Đương nhiên là muốn em làm lại lần nữa những gì trong mơ em làm qua, anh muốn tận mắt nhìn thấy." Hàn Trạch được nước làm tới, yêu cầu vô cùng quá đáng, nhưng mà....


"Vậy...vây giờ em phải làm gì?" ....cậu cũng muốn chiều chuộng hắn.


"Đầu tiên, cởi áo." Hàn Trạch ra lệnh.


Tiêu Vĩnh Thụy hít một hơi thật sâu, tay cởi ra từng cúc áo, đến cúc áo cuối cùng, cậu lại không biết làm gì tiếp theo thì chợt nghe Hàn Trạch nói tiếp "Tay sờ núm vú, tự mình xoa."


Tiêu Vĩnh Thụy kinh ngạc, việc này... việc này thì sao mà làm được. Dường như Hàn Trạch hiểu cậu nghĩ gì, nói "Cũng không phải lần đầu anh xoa cho em, em còn nhớ chứ, lúc ở hậu trường sân khấu..."


Tiêu Vĩnh Thụy bất giác liên tưởng đến lúc đó, quả thật Hàn Trạch có từng xoa núm vú của cậu, lúc đó cậu còn đói khát đến mức tự mình xoa nắn đầu vú còn lại. Nghĩ đến chuyện đó, Tiêu Vĩnh Thụy muốn tìm cái lỗ mà chui.


"Lúc đó em mặc bộ y phục trắng như tuyết, thanh lãnh như băng, ai ngờ lại bị anh đè xuống sờ soạng mà không hề phản kháng. Anh lúc đầu sẽ hôn em đến ý loạn tình mê..."


Đầu óc cậu đình trệ, như máy móc ngồi nghe Hàn Trạch kể lại, cậu không hề nhận ra hơi thở của bản thân dần gấp rút hơn, phía hạ thân lại hơi cương cứng.


--- Hết chương 60 ---


Kiều: Xin lỗi vì chậm trễ, chương này hơi ngắn, tui sẽ bắt đầu viết chương sau ngay bây giờ đây. Ở chương 59 có viết chương 60 có H thế mà lại viết không kịp, đành chờ H ở chương sau vậy. Thông cảm !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play