Trong khi Tiêu Vĩnh Thụy nghỉ ngơi, đạo diễn đang quay cảnh có Vương Tú Mi. Nữ chính trong bộ phim này tuy có, không nhiều cảnh bằng nam chính nhưng có vai trò nắm giữ nội dung phim. Vương Tú Mi đóng vai Bạch Thiên Hà, nữ nhi của môn chủ Huy Hoàng phái, thiên chi kiều nữ, yêu thích luyện đan, tính tình hào sảng, hiền lành, luôn muốn che chở cho gia đình. Yến Cẩm Lăng thầm thích Bạch Thiên Hà trước, làm mọi thứ ngốc nghếch chỉ mong cô để ý. Bạch Thiên Hà như mong muốn của cậu cũng đã để ý đến và dần dần thích Yến Cẩm Lăng - một con người cà lơ phất phơ, nhưng lại có một sự kiên nhẫn đến kinh người, có thù tất báo.
Yến Cẩm Lăng được Bạch Thiên Hà thích lại thì vui sướng như lên tiên, ngày ngày vui vẻ làm xong công việc, tranh thủ luyện công rồi lại lén lút chạy đến gặp Bạch Thiên Hà chỉ để nói chuyện với cô vài câu.
Lần này, Tiêu Vĩnh Thụy sẽ bắt đầu diễn cảnh Yến Cẩm Lăng bị ngất trong Hình Đường, Bạch Thiên Hà chạy tới cứu.
"Cảnh 305. Action!" Doris đạo diễn hô to.
Tiêu Vĩnh Thụy nằm lại nơi khi này ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn dính máu chảy ra. Vương Tú Mi từ bên ngoài đạp cửa chạy vào, cô lo lắng nhìn xung quanh. Đi sâu vào trong mới thấy bóng người nằm rạp xuống nền đá lạnh, co ro một chỗ, toàn thân đều là máu do bị roi đánh.
Nhanh chóng đỡ Yến Cẩm Lăng tựa vào người cô, Bạch Thiên Hà lo lắng nói, "Lăng, Lăng...tại sao bị đánh như vậy lại không báo ta một tiếng?"
Cô bực bội tự nói một mình, tay thì chuyển Yến Cẩm Lăng nằm ngay ngắn, lấy trong người một túi thuốc, lấy ra một lọ thuốc trắng, đưa vào miệng Yến Cẩm Lăng.
"Cắt!" Doris nói, ông nhìn lại cảnh quay trong máy quay phim một hồi, trầm ngâm nói, "Ánh sáng yếu, quay không rõ, quay lại đi."
Tiêu Vĩnh Thụy nghe vậy thở dài, nằm xuống đất giữ nguyên hiện trạng để làm lại.
Trải qua một hồi khó khăn, cảnh 305 hoàn thành, cảnh 306 mới được bắt đầu.
Sau khi cho Yến Cẩm Lăng uống đan dược có tác dụng giảm đau, cầm máu xong, Bạch Thiên Hà dùng linh lực từ nội đan, luyện đan sư cũng có nội đan, họ không dùng để đánh đấm như võ sĩ, họ dùng linh lực trong nội đan để nuôi dưỡng dược liệu, xem mạch cho người, còn dùng để luyện ra đan dược.
Dòng linh lực tràn vào lục phủ ngũ tạng của Yến Cẩm Lăng, Bạch Thiên Hà liền nhíu mày, nhiễm độc, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma! Cô tức tốc cho Yến Cẩm Lăng nuốt thêm một viên Thanh Tâm Đan, dùng để thanh lọc hết độc tố trong cơ thể. Thanh Tâm Đan muốn lọc hết độc cần phải kèm theo linh lực. Sau khi cho cậu nuốt đan dược, Bạch Thiên Hà ngồi ngay ngắn lại, nhắm mắt vận ra linh lực, dòng linh lực mỏng manh truyền từ cơ thể cô qua Yến Cẩm Lăng.
Thật ra mấy hiệu ứng huyền ảo như thế thì cần phải qua tay hậu kỳ mới đẹp được, Tiêu Vĩnh Thụy nằm muốn ngủ rồi, còn Vương Tú Mi vẫn đang làm những động tác vô nghĩa.
Bỗng nhiên, Bạch Thiên Hà mở to mắt, như có gì đó phản lại, đánh cho cô bật ngửa ra sau, phun ra một ngụm máu. Cùng lúc đó, Yến Cẩm Lăng cũng từ từ mở mắt.
"Nội đan.... nội đan của ngươi....sao lại bị nứt rồi?" Bạch Thiên Hà hoảng hốt hỏi Yến Cẩm Lăng.
Nghe vậy, Yến Cẩm Lăng lộ ra sắc mắt lo lắng, "Việc này... ta cũng không biết, nội đan bị nứt có việc gì không? Có ảnh hưởng tới ta không?"
Bạch Thiên Hà nghiêm trọng nhìn Yến Cẩm Lăng nói, "Ngươi biết đối với võ sĩ nội đan rất quan trọng, không có nội đan thì không luyện võ được đâu! Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa cho ngươi đan dược phục hồi, việc này cần thời gian, ngươi không được vận công lực từ nội đan đâu, vết nứt sẽ ngày càng lớn ra."
"Ta hiểu, ta hiểu." Yến Cẩm Lăng cúi người, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt." Bạch Thiên Hà nghe vật khẽ cười, đỡ Yến Cẩm Lăng dậy, ỷ vào người ta đang suy yếu liền thuận tay xoa xoa mái tóc của Yến Cẩm Lăng cho bù xù cả lên, "Ta đương nhiên tốt rồi, mau gọi Bạch tỷ tỷ!"
Yến Cẩm Lăng ngậm chặt miệng không nói, mặt quay sang hướng khác.
Bạch Thiên Hà thấy biểu tình chống đối đó, vui vẻ cực kỳ, "Giận rồi hả? Tiểu Lăng Nhi?" Không đợi Yến Cẩm Lăng trả lời thì cô đã tự cười trước, "Đáng yêu quá đi."
"Nơi này ngột ngạt, ra ngoài trước đi." Yến Cẩm Lăng vẫn quay mặt sang một bên, ra vẻ giận dỗi nói. Bạch Thiên Hà cười đáp ứng, cô đi trước, Yến Cẩm Lăng đi sau, cậu nhìn bóng lưng Bạch Thiên Hà, kéo lên một nụ cười hạnh phúc, nhưng sau đó dần tắt ngấm, cả người cậu run rẩy vì đau đớn, tay đã nắm chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh, cậu thở dốc nặng nhọc.
Bạch Thiên Hà, ta sẽ bảo hộ ngươi trọn đời, dù ta có đọa thành ma, ta vẫn luôn thích ngươi.
Chờ ta mạnh mẽ hơn, ta sẽ mạnh lên thật nhanh.
"Cắt!"
"Rất tốt rất tốt, cả hai người đều làm rất tốt." Doris khen ngợi.
Tiêu Vĩnh Thụy ngồi một góc nghỉ ngơi, từ khi cậu trở về vẫn chưa trò chuyện với Hàn Trạch câu nào, bây giờ là 10h38p, lỡ hắn bận thì sao. Cầm điện thoại đắn đo một hồi, Tiêu Vĩnh Thụy mở giao diện nhắn tin ra, nhắn.
Có rảnh không?
Tiêu Vĩnh Thụy chớp chớp mắt nhìn đi nhìn lại tin nhắn vừa gửi, cảm thấy bản thân hơi bị ngu, vội vàng xóa đi, nhưng chưa kịp xóa thì hiện lên một dòng tin nhắn.
Rảnh, em đang làm gì vậy?
Tiêu Vĩnh Thụy nhìn nhìn, Hàn Trạch nhắn tin thật nhanh, lọc cọc tiếp tục gõ chữ.
Em vừa quay phim xong, đang nghỉ ngơi, anh ăn trưa chưa?
Cậu chờ một lát sau Hàn Trạch mới thấy tin nhắn của hắn.
Giờ đang là nửa đêm.
Nửa đêm!? Tiêu Vĩnh Thụy không thể tin nổi ngóc đầu dậy, nhìn ngoài đường, nắng chói chang, đường lộ đã bị hun muốn bốc hơi luôn rồi, vậy sao nơi của Hàn Trạch đến lại đang nửa đêm?
Cái đầu óc lạc hậu của cậu vẫn chưa có tân tiến đến mức biết về múi giờ đâu.
Đang lọc cọc gõ tiếp thì chuông gọi cuộc video vang lên, cậu bắt máy. Nhưng chờ cả năm phút vẫn không có tín hiệu vì đường truyền yếu. Trong lúc chờ đợi, đạo diễn Doris đã cho mọi người nghỉ trưa ăn cơm, "Tiểu Thụy, đến đây lấy cơm trưa!"
"Vâng, lát nữa cháu đến." Tiêu Vĩnh Thụy lúc đầu còn thích cơm trưa của đoàn phim, khá là ngon, nhưng ăn riết cậu đâm ra chán, ngày nào cũng ăn mấy món y hệt nhau, tay nghề cũng chỉ tầm tầm, cho dù khẩu vị cậu đã dễ thỏa mãn nhưng vẫn không thích ăn. Nhưng không ăn thì ăn gì? Thế là đành phải ráng ăn hết, vả lại không khó ăn lắm đâu.
Điện thoại may mắn đã kết nối được với Hàn Trạch, nhưng màn hình bên hắn lại rất tối, có lẽ hắn đang tắt đèn, câu đầu tiên Hàn Trạch nói chính là, "Thụy Thụy, anh đói."
Tiêu Vĩnh Thụy nghẹn một hồi, đáp "Em cũng đói." Sau đó lại cảm thấy mình trả lời hơi ngu, nói tiếp "Anh muốn ăn gì?"
"Ăn em." Giọng nói Hàn Trạch xen lẫn ý cười.
Tiêu Vĩnh Thụy ngượng ngùng, ôm miệng cười, "Em thì làm sao mà ăn? Chiên, xào, nướng, hấp, luộc,..."
"Đương nhiên ăn được, tại em không biết đấy thôi." Hàn Trạch nói.
Giọng nói của hắn khiến tim cậu muốn nhũn ra, hắn nói tiếp "Ăn em đến không còn mảnh xương nào." Tiêu Vĩnh Thụy đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hắn, nói " Em phải đi ăn cơm."
"Em ăn cơm xong, anh ăn em, có được không?" Hàn Trạch ngả ngớn trêu chọc cậu.
Tiêu Vĩnh Thụy chịu không nổi trêu chọc kiểu này, chịu thua thì thầm "Được được, anh cứ ăn thoải mái, em đi ăn cơm đây." Lúc này, Tiêu Vĩnh Thụy chỉ đơn giản nghĩ Hàn Trạch ở xa như vậy, làm sao mà "ăn" được mình. Nhưng ai ngờ, cậu lại bị hắn "ăn" sạch không còn một mảnh trong tương lai vì đã dễ dãi đồng ý hắn.
Cậu mang cơm hộp đến một góc ngồi xuống ăn, ăn miếng đầu tiên lại cảm thấy nó gì đó hơi khác, tại sao cơm hôm nay nó lại dở tệ thế nhỉ? Một lúc sau thì đột nhiên có cảm giác như gì lạnh lạnh áp lên má mình, cậu ngước đầu lên thì thấy Vương Tú Mi mỉm cười xinh đẹp đang giơ lon 7up nói, "Uống không, Tiểu Lăng Nhi?"
Tiêu Vĩnh Thụy liền nhớ đến cảnh quay khi nãy, bật cười "Chị Vương, đừng cười em." Vương Tú Mi ngồi xuống, thân thiết ôm Tiêu Vĩnh Thụy, "Sao cứ suốt ngày gọi chị Vương, chị Vương, gọi là Tú Mi đi, tôi hơn cậu cũng không bao nhiêu tuổi cả."
Tiêu Vĩnh Thụy khẽ đẩy người cô ra, cậu không thích cứ ôm ấp nhau thế này, nói "Không được đâu, nghe thân thiết quá, cứ gọi chị Vương đi."
"Đồ cứng nhắc!" Vương Tú Mi miệng thì nói vậy chứ vẫn lôi lôi kéo kéo, "Hai chúng ta làm việc với nhau cũng mấy tháng rồi, tại sao cậu cứ xa cách chị thế, chị có thể ăn tươi nuốt sống cậu sao?"
Tiêu Vĩnh Thụy cười nói, "Không phải, em không có ý xa cách chị, chỉ là....người nhà em không muốn em thân thiết với ai." Tiêu Vĩnh Thụy chợt nhận ra, cậu đã đem Hàn Trạch vào phạm vi người nhà rồi, hắn không biết từ lúc nào đã ăn sâu bén rễ trong lòng cậu.
"Người nhà? Sao chị được biết là người nhà em đã qua đời hết rồi mà?" Vương Tú Mi dò hỏi.
"Vâng, đã qua đời hết rồi." Tiêu Vĩnh Thụy giọng buồn buồn.
"Vậy đó là ai?"
"Chị không ăn trưa à? Đạo diễn sắp hối chết em rồi." Tiêu Vĩnh Thụy nói xong liền liên tục gắp cơm vào miệng, cơm khô chết đi được! Cậu bỏ lơ Vương Tú Mi. Cô ta bị lơ cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nói chuyện khác, "Chị hơi kén ăn, em gắp mấy món này ra cho chị đi." Cô chỉ đũa vào dưa muối trong hộp cơm.
Tiêu Vĩnh Thụy khó chịu, cô ta kén ăn chứ cậu không kén ăn à? Giúp đỡ nhau vài lần còn được, giờ ngày nào cũng nhờ vả cậu gắp hộ ra, cậu ăn cơm hộp muốn ngán luôn rồi, nhớ hồi xưa cậu ăn sơn hào hải vị còn kén chọn, giờ hổ lạc đồng bằng phải ăn cơm hộp cũng chưa than câu nào.
"Em no rồi, thôi chị nhờ người khác đi, thật ngại quá." Tiêu Vĩnh Thụy nói xong liền đứng dậy, cơm hộp cậu ăn chưa được một nửa, mới chỉ vơi vơi chút cơm, đồ ăn cũng chưa đụng vào, nhìn mấy món quen thuộc lại không có cảm giác muốn ăn, thấy Lục Liễu ngồi một góc ăn hộp cơm còn đơn giản hơn của mình, "Tiểu Liễu, ăn hộ tôi đồ ăn trong cơm đi, tôi no rồi."
Lục Liễu ngẩng đầu lên, nhìn hộp cơm chỉ vơi cơm chứ đồ ăn không mất miếng thịt nào, tiếc nuối nói "Sao anh không ăn đi, ăn ít chị Dương sẽ chửi chết em mất!"
"Tôi ăn không vào, thôi em ăn đi, tôi kiếm chút gì đó ăn cũng được." Nói xong liền bỏ đi.
Lục Liễu chết đứng nhìn hộp cơm còn nguyên, thầm lo lắng mình tháng này bị trừ lương, chị Dương trước khi đi đã nói đi nói lại phải quan tâm cơm ăn ba bữa của Tiêu Vĩnh Thụy, đói một bữa cậu ta sẽ gầy đi, mà gầy đi thì chủ tịch sẽ không vui, không vui sẽ bị trừ lương!
Thật ra cơm hộp mấy bữa trước không khó ăn đến nỗi Tiêu Vĩnh Thụy không muốn ăn như này, vì có Dương Nhã Lan chấn trụ đoàn phim, không ai dám mang thức ăn như cho heo ăn đưa Tiêu Vĩnh Thụy, nhưng giờ Dương Nhã Lan đã đi, Lục Liễu thay vào, một trợ lý nho nhỏ ai mà sợ chứ, thành ra bữa cơm của cậu nó sa sút đến tầm này.
---- Hết chương 58 ----
Kiều: Tui vui lắm á hahaha được hơn 30K rồi, trời ơi con số tui muốn mơ cũng không được. Tui xin lỗi vì trễ ơi là trễ mới đăng chương, mong mọi người thông cảm tui bận quá, tui cũng lực bất tòng tâm rồi.
Kiều: [xỉu]
Thụy Thụy: !!??
Trạch Trạch: Mẹ vợ bị tụt huyết áp, mau đưa đến bệnh viện!
Thụy Thụy: [ lo lắng ] Mama có sai không?
Trạch Trạch: Tại mẹ vợ làm việc bận rộn, giờ giấc ngủ nghỉ không đủ, lại hay suy nghĩ đủ thứ nên mới bị vậy, em về sau đừng noi gương xấu từ mẹ.
Thụy Thụy: Dạ.