Trong một căn phòng chiếm gần hết diện tích một tầng, không gian im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi. Âm thanh điện thoại vang lên, Hàn Trạch hạ bút xuống, nhận máy.
"Ba à."
"Bà mày đang ở Italy du lịch với vợ, công ty thì nhiều việc, mẹ mày suốt ngày than phiền tao chỉ có mỗi công việc không quan tâm đến cô ấy. Hay mày bay qua Mỹ quản lý hộ tao một tháng đi, tháng sau tao về." Ba Hàn bên trong điện thoại nói.
Hàn Trạch mặt không biểu tình nghe hết, chậm rãi nói "Ba à, ba có thời gian yêu đương thì cũng phải cho con thời gian yêu đương chứ. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày ba đi du lịch hết ba trăm ngày, sáu mươi lăm ngày còn lại cũng đi du lịch nhưng ở nơi khác thôi."
Ba Hàn dỗ mẹ Hàn ngủ xong, vừa đi vừa nói, "Mẹ mày muốn đi du lịch, ba phải đi hầu cô ấy. Không lại một khóc hai nháo ba thắt cổ. Mày qua quản lý một tháng thôi, cuối năm chia 5% hoa hồng cho mày."
Hàn Trạch thầm phỉ nhổ mấy người có đôi có cặp, nói " Không đủ, 15% hoa hồng thì còn suy nghĩ lại." Ba Hàn ở Italy tức muốn xì khói, đồng ý "Được rồi, 15% cho mày."
"Được, năm ngày sau con qua đó." Hàn Trạch sảng khoái đáp.
Hàn thị không chỉ phát triển mỗi ở Trung Quốc. Hàn Trạch bên này quản lý Hàn thị chuyên về giới giải trí. Còn Hàn thị tọa trấn ở Mỹ là tổng công ty, làm về bất động sản. Công việc hai Hàn thị không hề liên quan đến nhau, đến cả cơ cấu cũng khác, lương căn bản lại càng khác. Từ lúc tiếp quản, Hàn Trạch không lấy một đồng từ Hàn thị bên Mỹ. Chỉ chuyên chú chải chuốt thật tốt cho Hàn thị Trung Quốc, càng ngày làm nó phát triển như vũ bão. Có thể làm hậu thuẫn cho đứa em cà lơ phất phơ suốt ngày đòi làm diễn viên.
Hàn Trạch trầm tư một lát, mở điện thoại bấm một dãy số gọi đến. Rất lâu sau tưởng chừng như sắp cúp thì người bên đầu điện thoại mới bắt máy.
"Alo, Hàn chủ tịch ngài rảnh chứ tôi không rảnh đâu đấy."
Hàn Trạch bật cười, tựa người ra lưng ghế, hai chân bắt chéo nhau, mỉm cười nói "Doris, chú không hoan nghênh cháu gọi tới à?"
Người đầu dây còn lại chính là Doris - đạo diễn phim Tiêu Vĩnh Thụy đang quay. Ông chẹp miệng nói "Mỗi lần Hàn chủ tịch gọi đến đều không có chuyện gì tốt, tôi đang bận lắm có gì nói nhanh lên."
"Chậc, sao lại nói cháu thế. Mấy ngày nay cháu mới nhớ ra, cháu có chai rượu quý nhưỡng khoảng mười năm rồi, định biếu chú làm quà." Hàn Trạch từ tốn dụ dỗ.
Doris là một đạo diễn nổi tiếng với kỹ thuật quay phim tốt, cũng nổi tiếng với danh sâu rượu, nghe đến rượu là con sâu trong lòng lại rục rịch, nhưng vẫn rất giữ được lí trí, nói "Có chuyện gì nhờ thì nói đi."
"Chú hiểu cháu quá, cháu thấy nam chính phim chú đang làm gầy đi rất nhiều, sợ làm ảnh hưởng đến chất lượng phim, định hỏi chú cho nghỉ mấy ngày."
"Không được!" Doris gào lên. Đã quay chậm lắm rồi mà tên chủ tịch này còn yêu cầu cho nam chính nghỉ! Thật sự không thể được.
"Vậy à, vậy chắc chai rượu này cháu phải để lần sau mới đưa chú được rồi." Hắn có thể nghe thấy bên kia tiếng lí trí của Doris đang nứt ra, khóe miệng cười càng sâu, nhử mồi thêm một câu nữa "Cháu còn quen một ông chủ làng rượu rất có tiếng tăm đó nha, tiếc quá đi."
Rầm rầm rầm! Sợi dây lí trí không từ mà biệt đã đứt không còn mảnh nào nữa, "Được, cho Tiêu Vĩnh Thụy nghỉ hai ngày, ngày thứ ba phải quay về ngay lập tức."
"Ít quá, ba ngày."
"...Được."
"Chú thật tốt." Hàn Trạch khen xong liền cúp máy. Vừa hạ điện thoại xuống lại có tin nhắn truyền tới, điện thoại này hắn chỉ xài cho việc riêng tư, chắc chắn là người quen nhắn đến.
Nam Cung Dạ: Tôi ba ngày sau về nước, tụ tập một lần?
Hàn Trạch nhìn ba chữ "Nam Cung Dạ" hai mắt híp lại đầy thâm ý, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Hắn đang suy nghĩ nên đi đâu đặt rượu thì "ông chủ làng rượu" lại nhắn đến.
Hàn Trạch: Được, làng rượu Nguyệt Dạ ở ngoại ô của cậu.
Nam Cung Dạ, cậu về đúng lúc lắm.
Ha ha.
Nam Cung Dạ vẫn chẳng hề hay biết thằng bạn thân chơi với nhau từ lúc còn ở trong bỉm đang tính kế mình vì người yêu. Nam Cung Dạ đang ở Mỹ đọc xong bản báo cáo cấp dưới trình lên, điện thoại thông báo có tin nhắn mới.
Hàn Tiểu Hạo: Ài... em nói sẽ về nước sớm mà vẫn chưa về là sao? Anh ngóng lắm rồi!
Nguyệt Dạ: Xin lỗi, công ty đang trong giai đoạn chuyển giao, nhiều việc bận, không về được.
Hàn Tiểu Hạo: Vậy rốt cuộc là khi nào về?
Nguyệt Dạ: Khoảng ba ngày sau. Nhưng hôm đó em lại bận rồi, không gặp anh được.
Hàn Tiểu Hạo: Bận bận bận, anh là diễn viên cũng không bận bằng em!
Nguyệt Dạ: Bảo bối ~ em xin lỗi.
Hàn Tiểu Hạo: Không giận em được mà, vậy... hai ngày sau hai chúng ta gặp mặt, được không?
Nguyệt Dạ: Được, nhưng đến lúc đó không được bỏ chạy.
Hàn Tiểu Hạo: Tại sao? Em mập? Xấu? Lùn? Không sao hết, anh không quan tâm vẻ bề ngoài.
Nguyệt Dạ: Nhớ lời anh nói.
Nam Cung Dạ nhắn xong, nhìn tin nhắn được gửi đi. Khuôn mặt lạnh không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ nhìn điện thoại chăm chú. Làm cấp dưới cứ tưởng sếp mình có thù hằn gì với cái điện thoại, sợ run cả người.
Quay lại Tiêu Vĩnh Thụy, cậu đang đứng trên sân khấu, cùng với bảy diễn viên khác, nghe thể lệ vòng thi cuối cùng. Hiện giờ, ai cũng bị MC và biên tập chương trình hành hạ đến chết đi sống lại ở vòng hai, mọi người đều nhìn Lộ Hoài Nam bằng ánh mắt sắc như dao, gần như muốn ăn tươi nuốt sống MC.
"Khụ, vòng thi cuối cùng chính là vòng thi đồng đội, chúng ta sẽ chia ra làm hai đội, để chơi một trò chơi đậm chất "dân gian", ngày nay ở thành thị chúng ta ít chơi đó chính là [Cướp Cờ]" Lộ Hoài Nam thông báo.
Cả trường quay "ồ" lên, xì xào bàn tán. Tiêu Vĩnh Thụy nghe vậy dường như có cái tai nhỏ ảo ảnh nào đó nhấc lên, rất hưng phấn lắng nghe. Trò này cậu biết chơi, cậu còn chơi mấy lần rồi!
"Luật chơi như sau: Chính giữa sân khấu ở một vòng tròn, bên trong đặt một ống cờ, hai đội sẽ đứng đằng sau vạch cách ống cờ năm mét. Lần lượt đánh số từ một đến bốn, khi quản trò chính là tôi - MC hô số nào thì thành viên của hai đội mang số đó sẽ chạy tới cướp cờ, người cướp được cờ phải chạy nhanh về đội, người không cướp được thì đuổi theo người cầm cờ vỗ vào vai người đó, số điểm đạt được sẽ về đội mình. Khi người cướp được cờ chạy về vạch của đội mình, người đuổi theo sẽ không được vỗ vai nữa. Để cho phần chơi thêm kịch tính, biên tập bảo tôi sẽ gọi một lần hai, ba số cho nó thú vị." Lộ Hoài Nam vẻ mặt gợi đòn nói.
"Tôi sẽ gọi năm lượt, đội nào có nhiều cờ hơn thì đội đó thắng. Mọi người hiểu rõ chưa?"
"Hiểu rồi."
Lộ Hoài Nam vào nhân viên mang phiếu thăm đến và một thùng khăn tay hai mày xanh đỏ dùng để cột lên cánh tay. "Mọi người bốc thăm đi nào." Qua một hồi bốc thăm, Tiêu Vĩnh Thụy về đội đỏ, ba thành viên còn lại là nữ hai, nam ba, nữ bốn. Đội xanh đứng bên kia gồm Hàn Tiểu Hạo, Tống Diệp Thanh, nam hai, nữ ba.
Số được đánh của đội đỏ lần lượt là: Tiêu Vĩnh Thụy số bốn, nữ hai số hai, nam ba số ba, nữ bốn số một.
Đội xanh trận hình nhìn có ưu thế hơn: Tống Diệp Thanh số một, Hàn Tiểu Hạo số hai, nam hai số ba, nữ ba số bốn.
Trò chơi bắt đầu, màn hình sân khấu hiện lên hình hai đội xanh - đỏ, số điểm lần lượt là 0 - 0. Hậu kỳ bắt đầu mở nhạc bài [Hảo hán ca] lên cho sâu khấu sôi động nhộn nhịp. MC Lộ Hoài Nam đứng ở giữa sâu khấu, hô to "Số hai, số ba!"
Lập tức nữ hai và nam ba của đội đỏ chạy lên, Hàn Tiểu Hạo và nam hai từ đội xanh cũng chạy lên theo. Bốn người quây thành một vòng tròn ở ống cờ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nồng nặc mùi thuốc súng, bỗng nhiên nữ hai của đội đỏ cúi người xuống giật lấy lá cờ đầu tiên, sau đó xoay người chạy. Nam ba cùng đội thấy vậy liền che chở cho cô, nhưng nam hai đội xanh nhìn thấy cờ bị lấy liền nhào lên vỗ vai nữ hai đang chạy được nửa đường.
"Tinh tinh!" Màn hình sân khấu hiện lên tỉ số của hai đội xanh - đỏ là 1 - 0.
"Số hai về, số bốn lên!" Lộ Hoài Nam hô.
Chính giữa sân khấu còn nam ba đội đỏ và nam hai đội xanh đang lườm nhau, ai cũng không động đậy, chỉ cần đối phương cúi đầu cướp cờ thì chắc chắn sẽ nhào lên cấu xé. Tiêu Vĩnh Thụy và nữ ba đội xanh nghe lệnh chạy lên. Mọi người trong trường quay cứ nghĩ chạy lên thì phải căn chừng đối thủ, chờ đợi thời cơ mới cướp cờ. Nhưng không, Tiêu Vĩnh Thụy chạy như một cơn bão, cúi người xuống chụp lấy một lá cờ, ba người còn lại ngẩn tò te rồi mới nhận ra liền chạy đến, nam ba chắn trước mặt nam hai, chỉ để nữ ba chạy đuổi theo Tiêu Vĩnh Thụy, cậu chạy vòng qua vòng lại đánh lạc hướng nữ ba rồi nhân thời cơ chạy về vạch đích.
Tỉ số hai đội hiện tại đã hòa nhau.
"Số ba, số bốn về! Số một số hai lên!" MC chỉ huy, hưng phấn hô to.
--- Hết chương 49 ---
[Chuyên mục Hàn Trạch ba tốt]
Kiều: Hàn Trạch là một anh trai tốt.
Trạch Trạch: Ta còn là một người chồng tốt.
Thụy Thụy: Còn nữa, anh là một kim chủ tốt.