Hàn Trạch đang vô cùng buồn bực nhìn hai đứa không nên thân nhà mình, giáo huấn một trận vì tội chú không đàng hoàng, dạy cháu học mà còn rủ cháu chơi game xuyên đêm. Hắn âm trầm ngồi trên sô pha nhìn hai tên một lớn một nhỏ đang run cầm cập.
Hàn Tiểu Hạo đến nhìn cũng không dám nhìn anh trai mình, Hàn Trạch liếc mắt nhìn, mở miệng nói, "Dường như dạo này em rảnh rỗi quá nhỉ?"
"Không rảnh không rảnh, tuyệt đối không rảnh." Hàn Tiểu Hạo liến thoắn chối nhăng chối cuội, y hiểu rất rõ ông anh dâm ma của mình, Hàn Trạch mà nói vậy thì chắc chắn sẽ sắp xếp cho y một lượng công việc lớn làm đến cuối năm cũng chưa xong.
"Quả nhiên rất rảnh, để anh bảo Dương Minh Lăng sắp xếp cho em làm chiến sĩ thi đua." Hàn Trạch nói chắc như đinh đóng cột, miệng thì nở nụ cười mà Hàn Tiểu Hạo muốn sốt rét luôn. Hàn Tiểu Hạo khóc lóc ôm chân ông anh, "Hàn đại soái ca, Hàn chủ tịch, Anh trai thân yêu của em, Anh à... em không muốn! Em không muốn! Em sẽ ngoan, em sẽ dạy Tiểu An học, không chơi game, anh cho em công việc nhè nhẹ thôi..." Câu cuối cùng chính là mục đích.
Hàn Trạch vẫn bình thản, chỉ đặt chân của một bên, từ tốn nói, "Đừng để nước miếng của em rớt lên quần anh."
Hàn Tiểu Hạo như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ, một lúc sau "tức nước vỡ bờ" mà không làm gì được, oa oa khóc chạy lên lầu.
Hàn Trạch xử lý xong Hàn Tiểu Hạo rồi xoay qua Hàn Lạc An đang bình thản ngồi. "Con...." Chưa nói hết câu Hàn Lạc An đã cắt lời.
"Ba! Ba muốn phạt gì cũng được nhưng không được cắt tiền tiêu vặt của con! Không được thu điện thoại của con, nếu không con méch ông nội bà nội."
Hàn Trạch cười lạnh, "Dám ra điều kiện với ba à?"
"Con không có..." Hàn Lạc An chu môi nói. Hàn Trạch thầm cảm thán, Hàn Tiểu Hạo tính ra còn dễ xử lý hơn thằng nhóc trời đánh này. Chẳng lẽ ở chung với hắn năm năm liền lây cái tính này nhỉ?
"Được thôi, không thu tiền cũng không thu điện thoại, ba không xử được con chắc? Mỗi ngày ba sẽ dò hai mươi từ tiếng anh của con, không thuộc thì đi chùi bồn cầu, chùi sạch bồn cầu rồi thì đi quét rác, sân sạch rồi thì đi lau nhà."
Hàn Trạch nói tiếp, "Ba nghĩ con cũng không muốn quét cái sân rộng 500 mét hay lau cái nhà phải 2 người bình thường lau mới được đâu nhỉ?"
Hàn Trạch nói xong, quan sát sắc mặt Hàn Lạc An. Cậu nhóc mặt mày tái xanh, bé ghét nhất là học tiếng anh, thật khó. Mà ba bé lại nhắm trúng điểm yếu này mà đánh, hai mắt bé chốc lát liền rươm rướm nước mắt, muốn khóc nhưng không dám, chạy lên lầu cầm điện thoại tố cáo với ông bà nội. Hàn Trạch ngồi dưới dở khóc dở cười. Bỗng nhiên điện thoại "Tinh tinh" vài tiếng, hắn mở ra.
Tiêu Vĩnh Thụy: Hàn Trạch, anh đang làm gì vậy?
Hắn đánh chữ trả lời.
Hàn Trạch: Vừa mới dạy dỗ xong hai đứa không nên thân.
Tiêu Vĩnh Thụy: Tiểu Hạo và Lạc An?
Hàn Trạch: Ừm.
Tiêu Vĩnh Thụy: Anh cũng đừng nghiêm khắc quá, hai đứa còn nhỏ mà.
Hàn Trạch: Huynh trưởng như cha.
Tiêu Vĩnh Thụy thả một trái tim, đồng tình nhắn lại: Đúng rồi, lúc tôi còn nhỏ cũng hay thường bị đại ca mắng đến cẩu huyết đầy đầu, khóc sung mắt mà anh vẫn mắng.
Hàn Trạch: Anh cậu tên gì?
Tiêu Vĩnh Thụy thật thà nhắn lại, cậu nghĩ chắc cũng không sao đâu: Tên của anh trai tôi á? Ừm... là Tiêu Vĩnh Ngôn.
Tiêu Vĩnh Ngôn? Hàn Trạch thầm ghi nhớ tên này, lúc sau sẽ nhờ người điều tra.
Hàn Trạch: Cậu đang làm gì?
Tiêu Vĩnh Thụy mỉm cười, định trả lời ai ngờ thấy trước mắt mình nước sôi trào ra, hoảng hốt tắt bếp, nhìn qua nhìn lại cảm thấy không sao mới yên tâm, nhắn: Suýt nữa thì đi luôn nồi lẩu, tại tôi sơ suất quá...
Hàn Trạch nhìn màn hình, ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn: Tí nữa tôi gọi, bấm cái nút tròn hình cái máy quay.
Tiêu Vĩnh Thụy không hiểu tin nhắn này, đang phân tích từng từ thỉ điện thoại vang lên, một màn hình video call hiện ra, có 2 nút, cậu ấn vào cái nút tròn có hình máy quay như lời Hàn Trạch nhắn. Trong chốc lát, màn hình hiện ra hình ảnh Hàn Trạch đang ngồi tựa trên sô pha, khóe miệng đầy tiếu ý nhìn cậu.
Tiêu Vĩnh Thụy giật mình, thầm nghĩ thì ra điện thoại còn có chức năng này.
Cậu không để ý rằng, nam nhân trong màn hình đầu tiên nhìn thấy cậu liền sửng sốt, Tiêu Vĩnh Thụy chỉ mặc một chiếc áo bông khoác quanh người, trên người không có mặc cái gì ngoài cái đó, hắn liền thấy xương quai xanh xinh xăn thấp thoáng sau tấm vải bông trắng tinh đó. Tiêu Vĩnh Thụy dường như mới tắm, nước tắm hong cho cậu trắng trắng nộn nộn trông thật thơm ngon, như một món ăn mỹ vị. Hàn Trạch khẽ nuốt nước miệng.
Tiêu Vĩnh Thụy bật camera sau, chiếu vào nổi lẩu đang sôi cho Hàn Trạch nhìn, nói "Ngon không? Lẩu nấu được rồi, anh chờ tôi một chút..." Nói xong, cậu để điện thoại ngay bên cạnh, dựng đứng lên, rồi một tay cầm chén một tay càm đũa gắp tôm, sò, cua, ghẹ,.. cho vào chén. Hít hà mấy cái, nước miệng tự động phân bố, cậu ăn không dừng lại nổi.
"Ăn từ từ đừng vội, không ai giành với cậu đâu." Hàn Trạch nhìn Tiêu Vĩnh Thụy ăn, mỉm cười nói. "Ừm ừm!" Tiêu Vĩnh Thụy vừa ăn vừa nói, hai mắt cậu sáng rực còn quay lại giơ con cua to đùng đến gần màn hình.
"To không? Tôi thích nhất ăn mấy con to thế này! Ngon ơi là ngon!"
Người hắn thầm mến có biểu tình dễ thương như vậy làm hắn đúng là không kiềm chế nổi, trái tim như muốn tan thành nước mùa xuân. Hàn Trạch cười nói, "Tôi còn chưa ăn đâu đấy, tính khiêu khích cái bụng rỗng này hả?" Tiêu Vĩnh Thụy ngẩn người rồi bật cười ha ha, cố ý để tiếng nước lẩu sôi lõng bõng vang thật to, sì sụp ăn bún cũng thật vang để cho ai kìa không đỡ nổi. Đến lúc Hàn Trạch dọa tắt máy thì cậu mới dừng lại.
"Hàn Trạch nè, giới giải trí rất hỗn loạn sao?" Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.
Hàn Trạch hơi ngẩn người, nói thật "Phải, rất hỗn loạn. Có người xấu, nhưng cũng có người tốt, tùy thuộc vào hoàn cảnh mỗi người thôi."
"Ừm, tôi có nghe Dương tỷ nói. Anh biết Vương Tú Mi chứ? Tôi không thích cô ta chút nào, cô ta nhìn tôi mà tôi sởn da gà lên luôn."
"Vương Tú Mi?" Hàn Trạch nhớ lại hình như danh sách diễn viên của Yến Cẩm Lăng có tên người này, danh tiếng cô ta hắn cũng biết đôi chút. "Về sau gặp cô ta thì tránh đi. Ả cũng chẳng phải dạng tốt lành gì..." Quan trọng là hắn ngửi thấy mùi nguy cơ Tiêu Vĩnh Thụy của hắn bị con hồ ly tinh này câu đi mấy.
Tiêu Vĩnh Thụy nghe Hàn Trạch nói, thấy có lý, trong đầu lại chợt nhớ hang loạt tội danh của Vương Tú Mi mà Dương Nhã Lan kể cho cậu. Nào là ngủ với đạo diễn, với tổng giám đốc, chủ tịch, nam diễn viên, còn có cả bị bao dưỡng... Ủa, bị bao dưỡng!? Từ từ, để cậu nhớ bị bao dưỡng mà Dương tỷ nói là gì đã. Tiêu Vĩnh Thụy ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra, bị bao dưỡng là kiếm một vị nào đó vừa có quyền vừa có thế, làm kim chủ vui vẻ thì đổi lại sẽ nhận được những lợi ích khác, có thể hiểu dễ hơn là quyến rũ.... Đầu óc chạy trong chốc lát, Tiêu Vĩnh Thụy nhìn về phía người đàn ông trong màn hình. Vừa có quyền vừa có thế... không phải là hắn sao?
Hiện tại, Tiêu Vĩnh Thụy chỉ là một diễn viên nhỏ có chút tiếng tăm từ bộ phim đầu tiên đóng nam thứ tư là [Hoàng Cung Nội Chiến], muốn nổi tiếng... để kiếm nhiều tiền... chẳng lẽ phải đi quyến rũ Hàn Trạch? Còn nữa.... cậu còn thích hắn thì... quyến rũ cũng không sao đâu nhỉ?
Tiêu Vĩnh Thụy bị suy nghĩ của chính mình đập cho choáng váng, hai má cậu ửng hồng, ngại ngùng nhìn Hàn Trạch. Hắn cũng nhận thấy Tiêu Vĩnh Thụy có gì đó bất thường, kêu tên cậu vài lần. Tiêu Vĩnh Thụy ơi một tiếng rồi cúi gằm mặt không nói gì nữa.
Quyến rũ làm sao đây? Bé thỏ con bối rối chạy gần trăm vòng trong đầu. Một tia sáng lóe lên, cậu nhớ khi trước mẫu hậu chỉ cần đá mắt thì phụ hoàng liền giơ tay đầu hàng. Nhưng cậu là nam, sao có thể đá mắt như nữ được? Bạn nhỏ nào đó đã quên rằng mình có đôi mắt phượng cực kỳ tinh xảo đang vắt óc nghĩ cách đi quyến rũ nam nhân. Hay... hay là...
Tiêu Vĩnh Thụy tay cầm lấy điện thoại, đặt đối diện mình, miệng thì nói để chỗ cũ không dễ nói chuyện, người thì cựa quậy làm rớt tấm áo bông trắng tinh quấn quanh eo hờ hợt. Vạt áo rớt xuống, lộ ra điểm hồng nhạt giữa làn da trắng hồng mềm mại, Tiêu Vĩnh Thụy làm như không biết vẫn tiếp tục ăn. Còn Hàn Trạch đã bị một kích bạo ngược tụt hơn nữa thanh HP của mình.
Hắn nhìn thấy một khỏa anh đào hồng hồng xinh xinh của thiếu niên, máu cả người như đông cứng lại, hắn bị Tiêu Vĩnh Thụy làm cho triệt để ngốc lăng. Cái đầu dù cố gắng quay sang hướng khác nhưng hai mắt nó tạo phản! Không muốn di chuyển, nam nhân gục trước nhan sắc của người thầm thương trộm nhớ bèn vứt hết liêm sỉ mắt thì nhìn còn mặt thì làm như không có gì.
--- Hết chương 36 ---
Kiều: Mọi người có thấy tui càng ngày càng phá hình tượng đặc tính công thụ lúc đầu không?
Thụy Thụy: Lão công của con là ôn nhu phúc hắc! Sao mama lại viết giống biến thái thế! Không chịu không chịu không chịu đâu oa oa oa.
Trạch Trạch: Lão bà của ta là ngốc manh sao ngươi cứ đâm đầu chạy theo hướng dụ thụ vậy? Có tin ta gửi dao, gửi thuốc nổ đến nhà của ngươi không? [Lườm bà tác giả]
Kiều: Oa... tui cũng không biết nữa, oan hơn Đậu Nga nữa cơ mà.