Trailer [Hoàng Cung Nội Chiến] được tung ra, thu hút rất nhiều 'con mọt phim' và fanboy fangirl của cặp đôi nam nữ chính ảnh đế ảnh hậu. Trên mạng đang có một cơn sóng sôi trào.
[Aaaaaa Tiểu Hạo của tui! Mặt trời nhỏ của tui! Em yêu anh!!!!]
[Không! Mặt trời nhỏ là của tui, người lạ kia xê ra!]
[Im miệng hết coi! Mặt trời nhỏ là của Tống đại nữ thần!]
[Không bao giờ! Tống đại nữ thần là chồng tui, là chồng tui đó, Mặt trời nhỏ không được giành với tui]
[Chia rẽ đôi uyên ương sẽ gặp quả báo!]
[Chia rẽ đôi uyên ương sẽ gặp quả báo!+1]
[Chia rẽ đôi uyên ương se sẽ quả báo!+2]
[Chia sẽ đôi uyên ương sẽ gặp quả báo + N]
[Hừ hừ, mấy người không để ý trong phim này cũng có một tiểu thịt tươi xinh xắn lắm sao?]
[...Ai vậy? Chủ tus thông não với]
[Tiêu Vĩnh Thụy đó! Cái người có scandal cắt cổ tay tự tử đó! Nhớ ra chưa.]
[A..... không nhớ ra]
[(Biểu tình tát một bạt tay) Ngu! Trong buổi ra mắt phim mới, người này may mắn nhận giải thưởng đó!]
[A... thỏ con đó hả?]
[Phải, phải]
Trong lúc Tiêu Vĩnh Thụy không hề biết, cư dân mạng đã đặt cho cậu biệt hiệu 'Thỏ con'. Trên mạng đang rộn ràng bàn tán trailer phim mới, còn mấy nhân vật đang nổi tiếng mấy ngày qua lại không thấy tăm hơi đâu. Hàn Tiểu Hạo đang bị anh trai cưỡng chế ở nhà dạy học cho cháu trai, mà mỗi khi Hàn Trạch rời khỏi nhà thì hai chú cháu đều trầm mê trong game, mê đến quên ăn quên uống, đúng là gia môn bất hạnh.
Hàn thị mấy ngày nay phải tiếp đón một nhân vật phong vân trên màn ảnh giải trí nước ngoài __ Doris. Công ty bên Doris hợp tác với Hàn thị một hạng mục phim ảnh dự kiến sẽ đình đám nhất năm là [Yến Cẩm Lăng], tuy chỉ là phim chiếu rạp trong vòng hai tiếng nhưng vì bộ phim này, Doris tận chức tận trách về Hàn thị tự mình tuyển chọn diễn viên.
Tiêu Vĩnh Thụy nhìn cái tấm biển to đùng [Phòng Tuyển Diễn Viên* Cho Phim Mới]. Cậu giật giật khóe mắt, casting là gì vậy? Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy mình nên học một khóa tiếng nước ngoài cấp tốc mới được. Lia mắt sơ sơ đã thấy có rất nhiều diễn viên ở Hàn thị cũng đến đây nhận casting. Lòng khẽ thở dài, Hàn Trạch nói hắn sẽ giúp cậu mà lại vô tâm để cậu đi casting không có chuẩn bị gì hết là sao chứ? Hắn tự tin về cậu quá rồi đấy. Tiêu Vĩnh Thụy tự nhận bản thân là một tên gà mờ về lĩnh vực diễn xuất, cậu chỉ làm theo bản năng khi trước cậu sống ở cổ đại thôi.
Lẩm bẩm đọc lại kịch bản, kịch bản là một tờ giấy khô khan, nhiệm vụ của diễn viên là biến tờ giấy đó thành một tác phẩm có linh cảm, có hàm xúc, khiến người xem hứng thú. Kịch bản sơ khảo lần này ghi lại toàn bộ phân đoạn các vai diễn trong [Yến Cẩm Lăng], nhưng nó rất dài, không biết khi khảo nghiệm mấy người trong đó cho cậu diễn đoạn nào.
"Số 16 __ La Huỳnh." Tiếng loa điện tử máy móc vang lên, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh ngồi đối diện Tiêu Vĩnh Thụy hơi giật thót, người quản lý vỗ vai cậu ta rồi dẫn cậu ta đi vào. Giờ cậu mới để ý, các diễn viên ở đây đều có người quản lý, vậy người quản lý của cậu đâu? Mang theo suy nghĩ tiếp tục nghiên cứu kịch bản, cho đến khi cánh cửa mở ra, thiếu niên dáng người mảnh khảnh đó buồn bã đi ra, hình như không đậu rồi. Chẳng lẽ rất khó đậu sao?
"Số 17 __ Tiêu Vĩnh Thụy."
Tiêu Vĩnh Thụy mặt không đổi sắc thu dọn đồ đạc đi vào, mọi người nhìn thiếu niên này trông rất tự tin nhưng ai mà biết được Tiêu Vĩnh Thụy cũng đang lo sốt vó lên đây. Uầy, tự nhiên cậu hơi mót.....
"Sao người tên Tiêu Vĩnh Thụy này lâu thế nhỉ?" Doris nhìn cái tư liệu hồ sơ của Tiêu Vĩnh Thụy, khẽ nhíu mày, lăn lộn sáu năm mà chỉ được chút danh tiếng chắc cũng chỉ là loại tầm thường thôi.
Hàn Trạch ngồi bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, con thỏ này lại chạy đi đâu rồi cơ chứ? Đã nói quyết tâm giành lấy vai chính rồi mà. Hàn Trạch cũng là một trong ba vị giám khảo, gồm Doris, hắn, và một vị giám khảo nữ khác. Vị giám khảo nữ khẽ cười, nói " Chờ một chút, có lẽ cậu ta lo lắng quá đấy thôi."
Vừa dứt lời, Tiêu Vĩnh Thụy đẩy cửa vào, ngượng ngùng đi đến 'diện kiến' ba vị giám khảo. Một ngón tay khều khều má, ngại ngùng cười nói "Xin lỗi ạ, tại...tại tôi lo quá nên muốn đi WC nên mới chậm trễ như vậy...". Vị giám khảo nữ bật cười trước, vui vẻ đùa "Cậu làm như chúng tôi là sài lang hổ báo không bằng, nhìn mặt cậu kìa tái xanh hết rồi."
Tiêu Vĩnh Thụy chỉ biết cười cười cho qua, cậu lo lắm rồi đấy! Doris khụ khụ hai tiếng, nói bằng tiếng Trung, thật từ từ chậm rãi, lâu lâu còn nói ngọng, vì vị Doris đạo diễn này xuất thân từ Mỹ.
" Này cậu muốn nhận vai gì?"
"Là Yến Cẩm Lăng ạ." Tiêu Vĩnh Thụy từ tốn nói.
Doris không ngạc nhiên lắm, vì ai vào trong này đều muốn nhận vai chính. "Rồi...giờ diễn thử cho tôi phân cảnh thứ 45 đoạn Yến Cẩm Lăng bị đồng môn bắt nạt, phản kháng nhưng lại bị sư phụ mình dùng môn quy đi." Doris đưa ra một trường hợp cho cậu giống như những người đi trước, nhưng phần lớn họ bị loại ngay từ vòng này.
Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác nhớ lại kịch bản, Hàn Trạch nhìn cậu miệng không kiềm được nụ cười, thỏ con của hắn luôn dễ thương nhất. "À, được ạ. Nhưng hình như phải có đồng diễn..." Tiêu Vĩnh Thụy nói.
"Không cần lo lắng, ở đây có người diễn cùng cậu." Vị giám khảo nữ nói xong rồi nhìn sang phía bên cạnh, ở đó có một thanh niên tướng tá to con. Cậu thanh niên nhận được yêu cầu liền đi đến chỗ Tiêu Vĩnh Thụy cười tươi nói, "Thật tiếc quá, người đi cùng tôi khi nãy bị đau bụng nên đi WC rồi...thiếu nhân vật sư phụ. "
"Vậy để tôi làm cho." Hàn Trạch ôn hòa nói. Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng ngạc nhiên, Hàn Trạch lại diễn cùng với cậu, trong thâm tâm lại len lói một chút vui mừng, Hàn Trạch vẫn ưu ái cậu hơn!
Bài diễn bắt đầu...
"Hừ, tên vật ngươi cũng xứng nói chuyện với ta? Nên nhớ, ta là đệ tử của Đại trưởng lão đấy! Khôn hồn thì mau cút! Đừng để bản đại gia đây động thủ." Thanh niên chớp mắt liền nhập vai, giọng điệu không còn hiền lành như trước kia mà trở nên hung tợn, dữ giằng, mang theo vẻ kiêu ngạo hống hách.
Tiêu Vĩnh Thụy cũng bắt đầu nhập tâm diễn xuất, hai mắt cậu trợn lớn, tức giận nhìn chằm chằm người thanh niên, trong lòng thì tức đấy nhưng lại không dám tiến lên giành lại đồ vật bị cướp, nhún nhường nói, "Trả...trả lại cho ta! Đồ của ta ngươi không được lấy, mau trả lại cho ta!"
Thanh niên nhếch mép cười, vẻ mặt còn hống hách hơn trước, giơ tay đẩy ngã Tiêu Vĩnh Thụy, ngang ngược nắm lấy cằm cậu mà bóp mạnh, cười man rợ, "Hắc hắc... muốn ta trả lại cho ngươi? Được thôi...quỳ xuống chui qua háng ta rồi ta sẽ trả lại."
Tiêu Vĩnh Thụy trừng mắt, phẫn nộ nắm chặt tay, vẻ mặt không chịu nổi khuất nhục như vậy, hô "Khốn nạn!" rồi nhào tới chân đấm tay đá với thanh niên. Hai người 'vật lộn' được vài giây thì 'sư phụ của Tiêu Vĩnh Thụy' là Hàn Trạch phát hiện. Hắn nhìn lướt qua hai người, rồi ngạc nhiên nhìn vị đồ đệ của Đại trưởng lão, miệng lẩm bẩm mắng đồ đệ của hắn ngu ngốc! Nhân vật thế này mà dám đụng vào.
"Sư phụ...con..." Tiêu Vĩnh Thụy muốn tố cáo hành vi hèn hạ này của thanh niên. Sư phụ Hàn Trạch phẫn nộ quát, "Im ngay! Con quỳ xuống cho ta!" Tiêu Vĩnh Thụy khó hiểu, nhưng nhìn ánh mắt thiên vị của Hàn Trạch, cậu chợt hiểu rõ, trong lòng lạnh một nửa, cam chịu quỳ xuống. Nhưng cậu vẫn không thể chịu được nhẫn nhục thế này, cố chấp nói.
" Nhưng sư phụ...rõ ràng hắn ta sai trước, tại sao...tại sao con lại..." Tiêu Vĩnh Thụy nức nở nói với sư phụ Hàn Trạch lại bị hắn vô tình cắt ngang, "Câm miệng! Đồ ngu đần nhà ngươi biết chọc phải ai không hả?"
Bỗng bên cạnh phát lên tiếng vỗ tay, ba người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Doris mắt sáng rực nhìn Tiêu Vĩnh Thụy, nói "Diễn rất tốt, tốt lắm, biểu cảm rất chân thật, cảm xúc muôn hình vạn trạng, quả là mầm mống tốt. Tại sao lúc trước tôi không biết cậu nhỉ?"
Cậu đứng dậy, mong chờ nhìn Doris, hỏi "Ngài thấy tôi diễn tốt chứ? Tôi có được nhận vai chính không?"
Doris cười nói, "Có khả năng, nhưng chỉ một phân đoạn này thì chưa đủ để tôi chứng kiến thực lực của cậu. Vậy...ừm cậu diễn phân đoạn cuối cùng phim đi, lúc Yến Cẩm Lăng bị giết đấy."
Hàn Trạch xong nhiệm vụ lại ngồi về chỗ cũ, không ai biết lúc đó hắn hưng phấn cỡ nào đâu, bộ dạng Tiêu Vĩnh Thụy khuất nhục quỳ xuống trước mặt hắn....thật sự rất quyến rũ, thật làm hắn hưng phấn.
---- Hết chương 27 ----
Tiểu kịch trường:
A Kiều: Phải làm sao khi máu SM trong tui bộc phát?
Thụy Thụy: SM là gì?
Trạch Trạch: [cầm dụng cụ điều giáo - cười nguy hiểm ] là như vầy như vầy như vầy nè.
A Kiều: Dâm ma tránh xa con ta ra! Đồ đầu óc đen tối!
Thụy Thụy: Mama, con thấy mama còn đen tối hơn chồng con nữa! Mama bắt con quỳ, mama bắt con ấy ấy...mama còn bắt con tự .... hức!
A Kiều: ....