Nhưng khi đem chiếc điện thoại mới toanh vừa cấp tốc mua về đem lên phòng chủ tịch thì lại thấy một thiếu niên trẻ tuổi, hai má nộn nộn, nhìn là muốn nhéo cho vài cái đang ngồi ngay ngắn trên 'ngai vàng'. Chủ tịch đâu?... Chủ tịch đang ngồi sô pha bên kia.


"Chủ tịch, điện thoại ngài cần." Thư ký họ Dương, trẻ tuổi nhưng làm việc chu toàn cẩn trọng, mọi người gọi cô là Tiểu Dương. Hàn Trạch hất cằm chỉ hướng Tiêu Vĩnh Thụy, "Đưa cho cậu ta đi."


Tiêu Vĩnh Thụy nở một nụ cười "chuẩn Nhàn Vương điện hạ" đối đáp với thư ký Dương. Làm cô má hồng chân run, loạng choạng bước ra ngoài, cậu thiếu niên này xinh trai quá đi, Dương Nhã Lan thầm nghĩ, ghép đôi với chủ tịch chắc chắn là hoàn hảo. Nhưng hiện giờ không ai biết suy nghĩ của cô, cảnh này Hàn Trạch chứng kiến hết, tự nhiên lòng ngứa ngáy muốn đem tên sáng nắng chiều mưa này về. Tiêu Vĩnh Thụy cầm chiếc điện thoại lên, tò mò hỏi, "Đây là gì vậy? Lần đầu tiên tôi thấy nó luôn đó."


"Hừ, tính quyến rũ nhân viên của tôi?" Giọng Hàn Trạch lạnh hẳn.


Tiêu Vĩnh Thụy lơ mơ, hỏi "Quyến rũ? Tôi quyến rũ nhân viên của anh hồi nào?" Hàn Trạch đứng dậy, đi tới tiến đến gần cậu, gằn từng chữ, nói "Vậy còn cười đến nỗi thư ký Dương mặt đỏ bừng, chân đi loạng choạng thì không tính là quyến rũ?"


Tiêu Vĩnh Thụy giờ mới hiểu ra, nói "Tôi cười với người khác anh cũng quản à? Mẹ tôi từng dạy 'Mọi nỗi khổ của nữ nhi đều xuất phát từ nam nhân' đấy!" Hàn Trạch cười lạnh, nói "Mẹ cậu mất từ khi cậu lên 5, tôi cũng phục trí nhớ siêu phàm của cậu đấy."


Nghe trong lời nói có phần khinh bỉ cùng khiêu khích, Tiêu Vĩnh Thụy mất kiểm soát, nói "Mẹ tôi chưa mất! Bà ấy...Á!" Nói đến đây mới vội vã lấy tay bịt miệng lại. Nhưng cũng đã muộn, Hàn Trạch đã nuốt hết thông tin câu đó vào trong đầu rồi. Hắn nghi hoặc nghĩ, mẹ Tiêu Vĩnh Thụy chưa mất sao? Vậy tại sao đến bây giờ Tiêu Vĩnh Thụy vẫn tứ cô vô thân?


"Ý cậu là gì?" Hàn Trạch hỏi.


"A... cái điện thoại này dùng làm sao vậy? Chỉ tôi đi." Tiêu Vĩnh Thụy lảng sang đề tài khác. Hàn Trạch thâm sâu nhìn cậu một lúc lâu, lòng tự nhiên bực bội, hắn nghĩ hắn cũng cảm thấy hắn rảnh quá rồi. Người ta cưới với cô gái khác thì liên quan gì hắn đâu? Ba mẹ người ta mất hay chưa liên quan gì hắn đâu? Chỉ là quan hệ diễn viên với chủ tịch, cùng lắm thì diễn viên này hơi thân thiết với hắn một chút. Hắn đã nắm cái thóp của Tiêu Vĩnh Thụy thì không cần sợ cậu ta chạy trốn.


"Tự tìm hiểu! Dám ăn nói với cấp trên của mình thế hả?" Hàn Trạch bất chợt chuyển từ mode ôn nhu sang mode cáu gắt làm Tiêu Vĩnh Thụy giật mình, cậu nghi hoặc nhìn hắn. Rồi hơi chu môi ra khinh bỉ, hừ, dù ngươi có giống ca ca của ta thì ngươi chỉ là dân thường thôi đấy! Ta không thèm chấp! 


Hàn Trạch đuổi cậu ra khỏi 'long ỷ', xách Tiêu Vĩnh Thụy quăng đến sô pha, còn mình thì ngồi vào 'long ỷ' làm việc. Hắn thấy ngày nay thật nực cười, có chút xíu chuyện đó mà hắn cũng cáu gắt. Mà sếp đang cáu, nhân viên còn tỏ thái độ không thèm nghe lời mà ngồi một chỗ vô tư loay hoay phát ra tiếng động ồn ào đến hắn, "Cậu..." Hàn Trạch chưa nói hết câu đã nghe "Tạch!" Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ giơ chiếc điện thoại lên đưa cho hắn xem.


"Nhìn nè nhìn nè, cái này có thể lưu lại được hình ảnh! Hiện đại thật! Anh..." Tiêu Vĩnh Thụy vô lo vô ưu khoe thành quả mò mẫm của cậu cho hắn xem. Cậu lạc vào thế giới này, tự mò tự mẫm mấy thứ hiện đại kỳ dị thế này nên vô cùng vui mừng. Chưa nói xong đã bị Hàn Trạch quạt một câu " Tôi bảo cậu Đi-Ra-Ngoài!"


Tiêu Vĩnh Thụy thấy Hàn Trạch lạnh mặt, lòng hơi sợ, nhưng ngẫm lại cậu đã làm gì sai đâu? Lương tâm nhỏ bé kêu gào đòi công lý, Tiêu Vĩnh Thụy nói "Nhưng tôi đã làm gì...."


"Ra ngoài!" Hàn Trạch từ nhỏ đến giờ chưa ai dám cãi lời hắn, lòng đã bực ngày càng bực, hắn mất kiềm chế mà lớn giọng. Tiêu Vĩnh Thụy bị hắn nạt mà sững người.


"Được, ra ngoài thì ra ngoài. Anh cần gì phải giận dữ đến thế." Sau đó não bộ cậu hoạt động với năng suất vượt trội, mò ra điểm nghi vấn liền bốp chát luôn "Đừng nói với tôi là tôi cười với nhân viên của anh thì anh cũng tức tôi đây nhá? Người gì kỳ cục!" Nói xong cậu tức tối nhìn hắn rồi quay bước đi ra ngoài "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.


Đứng bên ngoài, cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hình ảnh khi nãy cậu chụp lén Hàn Trạch, hắn đang ngồi làm việc rất chuyên chú, từ chân mày, khóe mắt, đôi môi đều là tuyệt phẩm, cằm hắn góc cạnh thon gọn, cực kỳ mê người. Lúc đó, cậu chỉ muốn nói với hắn rằng là hắn đẹp trai lắm. Nhưng lời nói ra miệng đã bị chặn lại, Tiêu Vĩnh Thụy không hiểu vì sao Hàn Trạch tự nhiên lại nổi khùng như vậy. Đuổi thì đuổi đi, cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Tiêu Vĩnh Thụy thong thả đi về nhà. 


"Được rồi, cút thì cút, ai cần anh, hứ!"


Hàn Trạch ngồi trong phòng, quá im lặng, thật sự quá im lặng, hắn chẳng bớt được tức giận mà còn giận thêm, hắn cảm thấy thiếu cái gì đó. Ngồi làm việc một lúc thì bên ngoài cũng không có tiếng động gì, Hàn Trạch lòng càng tức tối. Dù gì mới nãy Tiêu Vĩnh Thụy vừa mới ký tên vào hợp đồng nhân viên của công ty, chẳng lẽ cậu không sợ hắn đuổi cậu đi rồi không cho làm ở đây nữa?


"Tiêu Vĩnh Thụy, vào đây cho tôi!" 


Một phút...


Hai phút...


Ba phút...


"Tiêu Vĩnh Thụy, tôi bảo cậu vào đây cho tôi!"


Bốn phút...


Năm phút...


Không ai thèm quan tâm. 


Hàn Trạch đứng dậy, ra ngoài mở cửa định, mà mở cửa ra thì chẳng thấy một mống nào. Tiêu Vĩnh Thụy đã đi rồi. Mày hắn nhíu càng chặt, Tiêu Vĩnh Thụy tên này hắn chưa cho đi về mà đã dám về! Trừ lương! Hàn Trạch âm thầm ghi sổ. 


Tiêu Vĩnh Thụy vẫn không biết có một chủ tịch bá đạo đang mặt nặng mày nhẹ cau có như ông già và đang ghi sổ trừ lương cậu. Cậu đi vào một siêu thị, dạo vài vòng, lúc đi ra thì trên tay đã mua một đống đồ ăn. Thế giới hiện đại đồ ăn rất ngon, phải mua về ăn từ từ mới được. Tiêu Vĩnh Thụy vẫy vẫy tay bắt taxi, thì chợt thấy một chiếc Bentley sang trọng đi đến, hạ cửa kính xuống, Hàn Tiểu Hạo cười vẫy tay chào Tiêu Vĩnh Thụy, "Thụy Thụy, anh đi về à?"


"Ừm, đang bắt taxi." Tiêu Vĩnh Thụy thành thật gật đầu, nói. Hàn Tiểu Hạo khoác một tay lên cửa kính xe, cười nói, "Lên xe đi, em chở anh về."


"Tốt quá, cám ơn cậu." Tiêu Vĩnh Thụy từ tốn bước lên xe, nay cậu đã có kinh nghiệm, không bị u đầu như trước nữa. Dù gì cậu đã sống ở đây hơn một tháng rồi. Bentley không hổ danh của nó, chạy rất êm, vài phút sau đã đến hẻm trước nhà.


"Cám ơn cậu. Ừm.... giờ cũng 10h30' rồi, nay tôi nấu cơm, vào ăn chung chứ?" Tiêu Vĩnh Thụy hỏi Hàn Tiểu Hạo, một tay quơ quơ bịch đồ ăn. 


Hàn Tiểu Hạo nghe việc ăn ké thì thấy thú vị, y chưa từng được thử qua tay nghề của Tiêu Vĩnh Thụy, liền đáp ứng. Ngoài ra, tuy anh hai Hàn Trạch nấu ăn cũng thường thường, nói chung vẫn là ăn được nhưng với cái miệng chuyên ăn sơn hào hải vị của Hàn Tiểu Hạo thì điều này thực đau khổ nha. Hàn Tiểu Hạo đỗ xe ở một nơi không xa, Tiêu Vĩnh Thụy đứng đợi một lát thì thấy Hàn Tiểu Hạo tới. Cậu dẫn Hàn Tiểu Hạo lên nhà, mình thì xuống nhà bếp bắt đầu làm đồ ăn.


Hàn Tiểu Hạo ngó một lượt quanh nhà, thấy hơi tồi tàn nhưng cũng không quan tâm, móc điện thoại ra vào game chơi. Vừa vào giao diện [Loạn Thế Phân Tranh] thì đã hiện lên mấy thông báo.


[Thanh Long Bang]Bang chủ - Mùa Đông Mặc Quần Đùi: Anh em ơi, đi đánh phó bản Minh Hà nào!


[Thanh Long Bang] Thành viên - Chu Mạn Mạn: Bang chủ à, đến lúc đó đừng có kêu em hồi máu.


[Thanh Long Bang]Quân sư - Tiểu Huyền Tử: Khó chết được, đánh mấy lần rồi có thắng được đâu. @Buổi Tối Ngắm Mặt Trời ơi, mau giúp anh em với nào.


[ Thanh Long Bang]Phó Bang chủ - Buổi Tối Ngắm Mặt Trời: Muốn tôi mua vũ khí giúp? Mơ đi nhá!


[Thanh Long Bang]Bang chủ - Mùa Đông Mặc Quần Đùi: Đại tỷ à, tỷ hãy cứu giúp huynh đệ với. Phó bản Minh Hà treo giải thưởng cao ngất ngưởng kia kìa.


[Thanh Long Bang]Thành viên - Chu Mạn Mạn: Đại tỷ giúp với +1


[Thanh Long Bang]Quân sư - Tiểu Huyền Tử: Đại tỷ giúp với +2


[Thanh Long Bang]Thành viên - Ta Đẹp Trai Nhất HMT :Đại tỷ giúp với +3 


Thanh niên Ta Đẹp Trai Nhất HMT nghe tin liền 'trồi' lên hùa theo phong trào. Hàn Tiểu Hạo tủm tỉm cười. Bắt đầu nhập chữ.


[Thanh Long Bang]Trưởng lão - Mặt Trời Nhỏ Ghét Lạnh: Này này, đừng bắt nạt thê tử của tôi chứ!


[Thanh Long Bang]Phó Bang chủ - Buổi Tối Ngắm Mặt Trời: Phu quân, bọn họ muốn bóc lột ta. [icon ủy khuất]


[Thanh Long Bang] Bang chủ - Mùa Đông Mặc Quần Đùi: Mù mắt cẩu rồi!


[Thanh Long Bang]Thành viên - Ta Đẹp Trai Nhất HMT: Ghét ăn cẩu lương!


[Thanh Long Bang]Thành viên - Chu Mạn Mạn: Woa, tềnh củm quá! Thích quá! Ta cũng muốn một phu quân như thế!


[Thanh Long Bang]Quân sư - Tiểu Huyền Tử: Ghét nhất bọn show ân ái!


[Thông báo thế giới: Mùa Đông Mặc Quần Đùi, Ta Đẹp Trai Nhất HMT, Chu Mạn Mạn, Tiểu Huyền Tử bị đánh bom x4 bởi Buổi Tối Ngắm Mặt Trời]


[Thế giới]Chu Mạn Mạn: Đại tỷ tha cho tiểu nhân một mạng! [icon khóc nhè]


[Thế giới]Buổi Tối Ngắm Mặt Trời: Đánh bom cho vui nhà vui cửa thôi, tha gì chứ [icon cười ranh ma]


Thế là bọn ghét cẩu lương, ghét show ân ái bị đánh bom chạy tán loạn.


[Tin mật]Mặt Trời Nhỏ Ghét Lạnh: Thê tử, nàng thật uy vũ!!!!


[Tin mật]Buổi Tối Ngắm Mặt Trời: Đương nhiên, ta uy vũ với là thê của chàng chứ!


[Tin mật]Mặt Trời Nhỏ Ghét Lạnh: Đánh Tháp Dược Linh chứ? Thu thập giải dược với độc dược để đánh phó bản.


[Tin mật]Buổi Tối Ngắm Mặt Trời: Được, đi thôi.


---- Hết chương 18 ---


Thả chút thính của cp Tiểu Hạo nà  (づ ̄3 ̄)づ









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play