"Vậy được, chiều mai tôi đến nhà cậu đưa cậu tới công ty, nhớ ăn mặc đàng hoàng để....hoạn!" Hàn Trạch ngôn từ rất bình thản, như nói câu 'hôm nay ăn gì?' cho Tiêu Vĩnh Thụy nghe.
Tiêu Vĩnh Thụy giờ này phút này thật sự chống cứ sắp không nổi rồi, run cả người, đến lúc trở về nhà cậu vẫn mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ nghĩ ngày mai mình bị hoạn rồi, ngày mai là sẽ giống công công, nhân sinh thật đau khổ.
Tối hôm đó, Hàn Tiểu Hạo ngồi trên sô pha cười ngất ngưởng, cười không biết trời trăng mây gió, cứ nhớ đến vẻ mặt sợ chết khiếp của Tiêu Vĩnh Thụy lại cười ha hả. "Anh à, anh khi dễ người ta là rất thất đức đó!"
"Chẳng lẽ mày không khi dễ chắc? Lúc đó anh mày nói mày giải thích thì cậu ta sẽ không sợ đến như vậy, anh mày là tội phạm thì mày cũng là đồng lõa."
"Ha ha ha em cứ nhớ đến là nhịn không được hớ hớ hớ Thụy Thụy thật dễ thương mà, nói anh ấy hai mươi hai tuổi em còn không tin, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi giống em thôi, ngày mai anh tính sao đây?"
"Mày gọi ai là Thụy Thụy đấy?" Hàn Trạch giọng điệu lạnh hẳn. Hàn Tiểu Hạo vẫn không phát hiện ra sự biến đổi thất thường của anh trai, vẫn cười ha ha nói, "Gọi Thụy Thụy nghe rất vui tai hớ hớ hớ!"
"Tên thân mật như thế mày cũng dám gọi?" Sát khí tỏa ra....
Đến bây giờ, Hàn Tiểu Hạo mới phát hiện ra mây mưa kéo đến, khụ khụ vài tiếng rồi chối nhăng chối cuội, "Đâu nào, em làm gì dám, không dám a... đại nhân độ lượng, tha cho tha cho....Á" Nhưng vẫn không kịp nữa, Hàn Tiểu Hạo đã bị ông anh bạo ngược đè ra đánh cho mắt bầm mũi thâm tai chảy máu...
"Anh tha cho em đi mà!" Tiếng gào thét thê lương của Hàn ảnh đế vang vọng đêm khuya.
"Hừ, mấy người này ở dưới lầu làm gì mà nháo loạn hết cả lên, không ngủ được!" Hàn Lạc An đang yên giấc đã bị tiếng thét kéo vào ác mộng, mồ hôi ướt đẫm tỉnh dậy, rầm rì rầm rì oán than.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Tiêu Vĩnh Thụy đến studio, ngồi học kịch bản. Nhân vật Ly Vương Tiêu Vĩnh Thụy đảm bảo rằng đóng chắc chắn đạt, nên đạo diễn cũng không mấy quan tâm kỹ năng diễn của cậu lắm, dù gì vài ngày trước cũng đã chứng kiến cậu quay không NG lần nào. Đang chán nản học kịch bản, hôm nay Ly Vương diễn nói thật nhiều, đọc mà cổ khát lưỡi khô, đang định đi tìm nước uống thì lại thấy một cánh tay giơ tới đưa một chai nước ướp lạnh.
"Chăm quá nhỉ?" Nữ nhân đầu cài trâm ngọc, tóc cuốn lên cao, vận một bộ tử y rực rỡ, đưa chai nước, nói.
"Cám ơn ạ. Đây là lần đầu tiên em đóng được vai quan trọng thế này nên hơi lo ạ." Quả thật là "Tiêu Vĩnh Thụy" đã chết kia lần đầu tiên đóng vai có sức hút thế này, cậu nói không sai. Vị quý nữ này chính là nữ chính của bộ phim __ Tống Diệp Thanh. Cô diễn xong cảnh quay, được nghỉ ngơi một lát để chờ cảnh tiếp theo. Bước xuống sàn diễn thì thấy một bóng người nho nho khoanh chân ngồi trên ghế tựa học thoại, liền cầm chai nước đi tới.
Tống Diệp Thanh theo thông tin của truyền thông cho biết thì cô năm này 26 tuổi, là thời điểm phong quang nhất của phái nữ, cũng chính là giai đoạn đỉnh cao của Tống Diệp Thanh. Lý lịch trong sạch, xuất thân con nhà công an, nhưng lại có đam mê theo nghề diễn, một bước thành danh.
"Vai phụ đầu tiên chị diễn là một vị tiểu thư kiêu ngạo, lần đầu diễn chị có lẽ còn tệ hơn em. Lo đến nỗi đọc nhầm kịch bản." Tống Diệp Thanh thoải mái ngồi xuống cạnh Tiêu Vĩnh Thụy, chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ khó quên. Tiêu Vĩnh Thụy tò mò hỏi tiếp, "Sao nữa ạ?"
"Thì đương nhiên bị đạo diễn mắng, nhưng ông ấy mắng xong là chị bình tĩnh lại rồi, cũng nhớ bộ phim đó nên mới có một ít danh tiếng." Cô nhớ đến khung cảnh lúc đó mà bất giác mỉm cười, cũng qua 6 năm rồi, 6 năm mới "phong thần", thời gian cũng không dài.
"Nói thật với chị, em không có kinh nghiệm diễn gì hết chỉ diễn theo bản năng." Tiêu Vĩnh Thụy thật tâm nói, thời cổ đại, ca hát diễn xướng chỉ giành cho kỹ nữ, tiểu quan. Giới quý tộc khinh bỉ nhất loại nghề này. Một vương gia cao quý như cậu, có một phụ thân và một mẫu hậu "mẫu mực" như vậy, nuôi trong lồng kính cũng sợ vỡ, nào có khi nào đi đến mấy điểm phong hoa đấy.
"Suỵt... nói nhỏ với em, lúc chị chọn nghề diễn đã bị ba chị đánh đến nhập viện luôn đấy. Ông là một người cổ hũ....nhưng lại rất thương chị." Cô không hiểu sao lại chia sẻ kỷ niệm "đáng nhớ" này cho Tiêu Vĩnh Thụy, chỉ cảm thấy cậu là người đơn thuần, không lợi dụng ai, ở cùng với người như thế cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu, không cần đắn đo suy nghĩ.
"Vậy à... em sẽ không nói cho ai đâu." Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu lia lịa, nhìn bộ dáng ngốc ngốc này làm Tống Diệp Thanh bật cười, nói "Đến lượt em rồi, chuẩn bị diễn đi."
Tiêu Vĩnh Thụy nghe lời đi vào phong hóa trang thay trang phục, dặm một ít phấn lên cho sắc mặt tái nhợt, vì đây là thời điểm Ly Vương bị thương trở về từ cuộc săn bắn, nhưng vẫn có gắng thượng triều đúng giờ.
"Bắt đầu..." Đạo diễn hô.
[Ly Vương vận bộ triều phục từ Ly Vương phủ bước ra, lên xe ngựa đi đến hoàng cung. Các quan lại đại thần trong triều đến rất đúng giờ, quy củ đứng chờ bên trong Điện Bàn Long. Với hàng ngũ vương gia, Ly Vương được đứng đầu hàng, phía sau là lục bộ: lễ, hộ, công, binh, hình, lại. Đứng đầu lục bộ là thượng thư, rồi đến thị lang,.... Đúng giờ, hoàng thượng uy nghi bước vào đại điện, chúng thần đồng loạt quỳ xuống hô "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
"Chúng khanh bình thân."
"Tạ hoàng thượng." Đại thần đồng loạt hô.
"Thượng triều!" Vị công công bên cạnh cất giọng nói re ré nói. Vừa xong, một đại thần bước lên tấu, vị này chính là Hộ bộ thượng thư, "Hoàng Thượng, thần có việc muốn trình, hiện nay quốc khố hạn hẹp, nhưng thiên tai ở phía Đông lại xuất hiện nhiều nơi, đê điền bị sập, thần đệ nghị hoàng thượng tăng tiền thu thuế...Một phần về quốc khố, phần còn lại điều đến quan lại địa phương đắp đê."
"Thưa hoàng thượng, không thể thu thêm tiền thuế, dân chúng sẽ lầm than." Đỗ thái úy bước lên tấu. "Đỗ thái úy, dân chúng kinh thành làm ăn phát đạt, một ít thuế má thì lầm than kiểu gì? Những người dân ở phía Đông đang ngập trong lũ nước đấy!" Hộ bộ thượng thư lên tiếng phản bác.
"Thưa hoàng thượng, thần thấy ý kiến của Hộ bộ thượng thư rất có lý, thần cũng đồng tình." Công bộ thị lang bước khỏi hàng, đồng tình nói. Mắt cũng không quên liếc Hộ bộ thượng thư, khẽ gật nhẹ đầu đến nỗi ít ai phát hiện ra được, khóe miệng nở nụ cười khó thấy.
"Tiền thuế có thể bằng tiền làm lụng nửa năm của dân chúng, mấy người có gan nói ít?" Đỗ thái úy găng cổ nói.
"Tiền có thể kiếm lại nhưng tính mạng không thể tìm lại được!" Thừa tướng im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng, ông đồng ý kiến với Hộ bộ thượng thư. Vì ba người họ đều chung một mục đích....
"Dân chúng đói khổ lầm than, nếu tăng thuế thì sẽ bức nhiều người vào con đường chết mất. Xin hoàng thượng minh giám." Đỗ thái úy nói.
Hoàng thượng cười như có như không, liếc một loạt khuôn mặt trong triều, nhưng lại hướng Ly Vương dò hỏi, "Theo hoàng đệ, trẫm nên làm thế nào cho hợp lý?" Nếu Ly Vương nói tăng tiền thuế để đắp đê ở phía Đông hay không thu thuế cũng không cứu tính mạng dân chúng, đều sẽ có tội danh khác nhau. Ly Vương đứng đầu hàng, bị gọi tên mà giật mình, cậu nhìn nét mặt của hoàng thượng, khe khẽ thở dài trong lòng, ôn nhuận nói.
"Thưa hoàng thượng, thần đệ nghĩ đến một giải pháp vẹn cả đôi đường.... chúng ta không tăng tiền thuế nhưng vẫn cứu được con dân phía Đông. Triều đình quốc khố thiếu hụt, có thể viết bản giấy nợ đưa cho các phú hào trong kinh, đây chỉ là mượn, mượn thì sẽ trả, số tiền đó dồn vào phía Đông xây lại đê điều, ý của thần đệ, hoàng thượng cảm thấy thế nào?
Nghe xong, các triều thần đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, ai cũng biết hoàng thượng tôn trọng sĩ diện."Ý kiến rất hay, nhưng mặt mũi hoàng gia chúng ta đệ đặt ở nơi xó xỉnh nào rồi?" Hoàng thượng cười nói, phong ba bão táp từ lời nói toát lên.
Ly Vương mặt không đổi sắc, nói "Mặt mũi hoàng gia đương nhiên quan trọng, nhưng hoàng tộc là người, dân chúng cũng là người, chúng ta chỉ mượn rồi sẽ trả, đâu phải quỵt nợ....." Giọng nói thanh thúy đã bị tiếng đập bàn cắt ngang.
"Rầm!" Long nhan phẫn nộ, " Ngươi cho rằng chuyện này đang nói chơi? Dân chúng còn coi thiên tử ra cái gì không?" Hoàng thượng giận dữ quát.
---- Hết chương 14 ----