"Trẫm thấy chắc còn lâu mới xong chuyến đi săn, mà thời tiết lại nóng như vậy, sợ hoàng đệ sinh bệnh, người đâu..... lấy chén nhân sâm ngàn năm đã chuẩn bị trước đến cho Ly vương uống."
Ly vương hơi giật mình, cười khổ, hoàng thượng muốn cậu chết dần chết mòn a. Một thái giám bê chén nhân sâm ngàn năm đến đặt trước mặt Ly vương. Miệng không quên bồi một câu "Đa tạ hoàng thượng.", tay bưng chén nhân sâm lên nhìn như chén thuốc độc. U sầu uống hết vào, chính tại vì Ly vương có tâm ý khác với hoàng thượng ngoài tình huynh đệ, hoàng thượng hắn bảo Ly vương đi chết chắc Ly vương cũng đi.
Uống hết, chén thuốc được đặt ngay ngắn, Ly vương tưởng chừng muốn gục gã chống tay lên bàn, một tay lau khóe miệng còn dính chút nước thuốc. Nhỏ giọng nói "Hoàng huynh.... đệ uống hết rồi, thật sự rất cảm tạ hoàng huynh." Hoàng thượng cười như không cười nhìn Ly vương, nói "Tốt lắm!".]
Chờ đến khi máy quay quay sang bên nữ chủ, Hàn Tiểu Hạo cúi đầu xin lỗi với Tiêu Vĩnh Thụy, cậu nói "Không sao, không sao, hy sinh vì nghề nghiệp cả. Nếu em muốn bồi thường này nọ thì.... mời anh ăn một bữa đi."
"Được a."
Đạo diễn phim này thích quay cảnh dài, không có cắt ra từng đoạn nhỏ. Một khi diễn thì phải diễn liên tục không ngừng nghỉ. Tiêu Vĩnh Thụy nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu nhập tâm diễn xuất.
[Công tử quý tộc đều mang thú rừng trở về, nhưng không ai có thể vượt qua số lượng thú của Lâm Bích Tố. Hoàng thượng vô cùng cao hứng, thưởng nào 1 vạn lượng hoàng kim, cùng sa số lụa tơ tằm, ngọc ngà châu báu, chứng tỏ hoàng thượng sủng ái nàng cỡ nào.
Đang vui mừng, bỗng nhiên phía xa xa có một ám tiêu thật nhanh phi thẳng đến chỗ hoàng thượng, Ly vương phát hiện sớm nhất, lao ra đỡ ám tiêu cho hoàng thượng. Ám tiêu trúng ngực phải, không nguy hiểm nhưng lại chảy máu rất nhiều. Lâm Bích Tô nhanh nhẹn khinh công đến chỗ hoàng thượng bảo vệ người, đồng thời hàng loạt 10 hắc y nhân cùng nhảy xuống, lao đến ý định giết hoàng thượng. Đánh nhau một hồi, Lâm Bích Tô trúng một nhát kiếm ở vai, nhưng cũng diệt được gần hết hắc y nhân. Một hắc y nhân còn sống, thấy đồng bọn bị giết gần hết, nhìn xung quanh thấy người thân vận cẩm y, rất cao quý, biết người đó có địa vị rất cao, bèn bắt lấy, kề dao vào cổ. Người bị bắt không phải ai khác chính là Ly vương, cậu bị trúng ám tiêu, trong ám tiêu có độc, sắc mặt đã tái đến không còn gì tái hơn, lại bị lôi lôi kéo kéo kề dao vào cổ.
"Các ngươi mau dừng tay, để lại cho ta một con đường sống, không thì ta sẽ giết chết người này." Hắc y nhân gào lên.
"Tất cả dừng tay lại" Hoàng thượng ra lệnh, nhưng trong lòng lại muốn hắc y nhân giết chết Ly vương đi.
Hai bên giằng co, hắc y nhân không chú ý đằng sau, Lâm Bích Tố đã khinh công đến phía sau, một chưởng đập lên gáy hắc y nhân, tên đó bất tỉnh. Ly vương được thả ra, ngất xỉu. Đoàn người tâm tình rối loạn trở về hoàng cung, lần này Lâm Bích Tố cứu giá kịp thời chắc chắn đã sủng thì ngày càng sủng, một vị vương gia bị thương nhưng hoàng thượng lại hờ hững kêu thái y đến rồi bỏ mặc không quan tâm.
Ly vương tỉnh lại trong Ly vương phủ, A Hoài, một nô tỳ đã theo Ly vương từ nhỏ đến lớn đã ở bên cạnh khóc đến long trời lở đất. Ly vương không tỉnh cũng bắt phải tình, cậu dở khóc dở cười với cô.
"A Hoài, đừng khóc... ta nhức đầu."
"Vương gia.... huhu...số ngài mệnh thật khổ mà, tại sao vậy chứ? Ngay cả nô tỳ đi theo ngài cũng biết hoàng thượng không ưa gì ngài, ám tiêu đến thì mặc đi, tại sao lại chắn cho hoàng thượng chứ?" A Hoài vừa nói vừa khóc.
Ly vương sợ nhất là người nào khóc, lòng rối hết cả lên, vụng về xoa đầu A Hoài, nói "... ngươi không hiểu a."
"Vương gia, vương gia, người biết... " A Hoài nói, đột nhiên bị Ly vương cắt ngang.
"Ấy đừng, ta không muốn nghe... Ta... cô phụ ngươi rồi, thật xin lỗi.... ta....ta....."
A Hoài cầm tay Ly vương, nói "Ngài yên tâm... nô tỳ biết chừng mực, ngài không cần khó xử...."
"A Hoài, cảm ơn ngươi.... " Tiếng Ly vương rầu rĩ buồn bã kết thúc cảnh quay.]
Tiêu Vĩnh Thụy chân mỏi lưng đau mà bước khập khễnh ra khỏi trường quay. Khi nãy quỳ hơi lâu, chân cậu đã sưng đỏ lên hết. Vừa ra ngoài thì thấy Hàn Trạch đang đứng phía xa xa nhìn cậu. Tiêu Vĩnh Thụy từ từ đi đến, không biết vì sao khi thấy Hàn Trạch thì lại hơi ngại, quanh người cậu toàn quần áo rẻ tiền, bây giờ lại chật vật như vậy, đứng cạnh Hàn Trạch thấy xúc phạm mĩ quan nặng nề.
À... ừm, cám ơn anh vì nồi lẩu, ngon lắm." Tiêu Vĩnh Thụy nói.
"Không có gì, chỉ thuận tiện thôi." Hàn Trạch không nóng không lạnh đáp lại.
"Khi khác tôi đãi anh một bữa cảm tạ nha." Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ nói. Hàn Trạch nhíu mày, hỏi "Vậy khi nào đãi tôi?".
"À... phải để tôi có tiền đã thì mới đãi anh một bữa được." Tiêu Vĩnh Thụy ngượng ngùng nói, thật muốn tát cho mình một bạt tay, đã nghèo rồi mà bệnh "hoang phí" lại tái phát, giờ nhục mặt.
Hàn Trạch bật cười, nói "Không cần đâu, người đã có một khúc, không được lạng thịt gì thì ráng mà ăn cho mập mạp chút." Tiêu Vĩnh Thụy bị nói đến ngượng chín mặt không phản bác gì được, hừ, cậu lúc làm vương gia sơn hào hải vị gì đều nếm qua hết, trắng trắng nộn nộn mọi người đều thích nhéo má đấy nhá! Mà nói đi cũng phải nói lại, vị này thật tốt bụng nha, đâu có hung tàn ác sát gì như mấy người trong đoàn phim nói đâu, thật lừa người!
Hàn Tiểu Hạo diễn xong cảnh quay, thay trang phục rồi chạy đến gọi Tiêu Vĩnh Thụy đi ăn cơm. Chạy đến rồi mới biết Tiêu Vĩnh Thụy đang nói chuyện với.... Hàn Trạch! Hàn Tiểu Hạo vội vàng chạy đến chắn trước Tiêu Vĩnh Thụy, nói.
"Anh, anh làm cái gì vậy?" Tâm Hàn Tiểu Hạo nghĩ, sói già a.....
"Hử? Tiểu Hạo, cậu chặn trước tôi làm gì thế?" Tiêu Vĩnh Thụy tò mò hỏi.
Hàn Tiểu Hạo định nói, lại nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của ông anh dâm ma, chậc chậc trong lòng, Tiêu Vĩnh Thụy không biết bị Hàn dâm ma ca ca lừa gì chưa nhỉ?, Hàn Tiểu Hạo liến thoắng nói.
" Ha ha, Thụy Thụy a, em đói rồi, đi ăn cơm thôi, chúng...chúng ta đi thôi." Và tránh xa anh của tôi ra..... Trên đời này, Hàn Tiểu Hạo không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi hai người, một là anh hai Hàn Trạch yêu ma quỷ quái, hai là người kia.....
Tiêu Vĩnh Thụy bị gọi cái tên thân mật 'Thụy Thụy' mà ngượng ngùng. Chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu mới được gọi cái tên này thôi đấy nhá!
"Trùng hợp thế, vậy cùng đi ăn cơm thôi, tôi mời." Hàn Trạch siêu ngầu nói.
"Thật sao!?" Tiêu Vĩnh Thụy ngạc nhiên nói, "Vậy tốt quá rồi, càng đông càng vui mà." Tiêu Vĩnh Thụy vô tư đi trước, không để ý hai anh em kia đang dùng ánh mắt nói chuyện.
Hàn Trạch lạnh lùng lườm thằng em __ Mày có ý gì?
Hàn Tiểu Hạo không thua kém gì, bạo gan lườm lại __ Anh đừng có hòng mà lừa đi tiểu bạch thỏ của em!
Hàn Trạch vô cùng tàn ác nở nụ cười chết chóc __ Chuyện của tao mày gan thì mày xen vào đi, xem tao xử lý mày thế nào.
Hàn Tiểu Hạo run run, lườm __ Anh bạo ngược gia đình, em mách mẹ, em mách ba.
Hàn Trạch __ Cứ việc, xem hai người đó tin tao hay tin mày?
Hàn Tiểu Hạo nuốt nước mắt vào trong __ Anh là đồ ác độc, sài lang hổ báo cũng không bằng anh!
Hàn Trạch __ Mày chửi tao câu nữa thì tao không mua cái điện thoại đời mới cho mày luôn.
Hàn Tiểu Hạo dường như muốn quỳ lạy ông anh dâm ma của mình __ Đại ca, em xin lỗi, em sai rồi, em sẽ an phận.
Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ được Hàn Trạch bao ăn, nhân sinh thật đắc ý mà. Hàn Trạch cũng không phụ lòng Tiêu Vĩnh Thụy, gọi hết tất cả các món ngon ra, Tiêu Vĩnh Thụy thèm nhỏ dãi, mắt nhìn Hàn Trạch như núi vàng, cười toe toét với hắn, luôn miệng nói "Anh thật tốt!", "Anh tốt nhất trần đời.", "Em chưa bao giờ thấy ai tốt hơn anh!"
Hàn Trạch nhìn Tiêu Vĩnh Thụy có món ngon mà cười muốn nở hoa, lòng cũng vui theo, hắn thấy đây chính là nụ cười thuần khiết nhất. Cũng hơi xót lòng, chắc chắn cậu khi trước đã nghèo đói khổ cực rất nhiều nên khi thấy món ngon là hạnh phúc đến muốn bay lên trời. Không nghĩ Tiêu Vĩnh Thụy dáng người nhỏ nhắn, lại gầy như vậy là ăn rất nhiều, một người ăn phần của ba người. Hàn Tiểu Hạo ngồi bên cạnh gặp đồ ăn cho cậu lại đụng trúng ánh mắt như dao của ông anh.
Hàn Trạch __ Mày bỏ đũa xuống cho ông!
Hàn Tiểu Hạo __ Vâng, em bỏ liền, em bỏ liền.
Thế là Hàn Trạch cầm đũa gắp từng món từng món cho Tiêu Vĩnh Thụy, một lát sau, chén của cậu đã đầy đồ ăn, cười càng hạnh phúc hơn, trong lòng phát luôn một hộp thẻ người tốt cho Hàn Trạch.
----- Hết chương 12 -----