Chương 90
Chỉ cần nữ chính gặp hoạ, Trình Diệu Vi liền vui. Cô không quan tâm lúc này Lạc Lạc bao nhiêu tuổi, cũng chẳng thèm quan tâm lúc này Lạc Lạc mới chỉ mười ba tuổi. Trong mắt cô, làm sai thì đương nhiên là bị phạt, dù bao nhiêu tuổi cũng thế. Lại nói, ba tháng trong thuỷ lao cũng không giết được nữ chính đâu.
Sau khi Lạc Lạc được đưa đi, Trình Diệu Vi cũng thong thả trở lại Luân Xa đỉnh.
Lạc Lạc bị bốn đệ tử mang đi tới thuỷ lao. Đó là một nơi nằm sâu bên trong núi, càng đi sâu vào càng tối, càng lạnh. Cả một đường đi, Lạc Lạc đều nói mình vô tội, thế nhưng các đệ tử kia cũng không có quyền gì, cũng chẳng quan tâm cô ta có tội hay không.
Hang đá đã có bàn tay của con người cải tạo qua, mấy người đi vào thì vẫn vừa, thế nhưng vì là ngục tối, đi vào cũng không phải rất thoải mái. Đi khoảng một khắc, qua rất nhiều lối rẽ phức tạp, bọn họ gặp một cái hố. Bốn đệ tử kia dừng lại miệng hố ném thẳng Lạc Lạc xuống.
Lạc Lạc ngã xuống dưới, chưa kịp đứng dậy thì từ bốn phía, xích sắt đen đã phóng ra, chính xác trói chặt tứ chi của cô ta. Lạc Lạc bị trói thẳng đứng lên, sau đó bốn phía bắt đầu có nước chảy vào.
Nước kia không phải nước bình thường mà là nước dẫn từ hàn đàm trên U Linh đỉnh xuống. Có linh khí, nhưng lạnh thấu xương. Đây cũng là cách để giữ tội nhân trong hàn đàm còn sống. Trong nước có linh khí, cứ hấp thụ tự nhiên. Nhưng cùng với linh khí, còn phải hấp thụ cả hàn khí. Dù còn sống, nhưng sau khi ra ngoài, tôi nhân cũng là tình trạng hàn khí nhập thể, tổn thương kinh mạch, khó lòng tiếp tu luyện.
Thứ nước này đối với người có hoả hệ linh căn thì chính xác là độc dược. Sau khi nước đã ngập tới cổ Lạc Lạc, bốn đệ tử kia đóng miệng hố lại, hoàn toàn chặn đi ánh sáng bên ngoài.
Thuỷ lao chìm trong bóng tối, tâm tình Lạc Lạc quả thực hỏng bét. Cô ta vẫn chưa thể tin được chuyện xảy ra tối nay?
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Rốt cuộc cô ta làm sai chỗ nào? Vì sao những người kia một người cũng không tình nguyện đứng ra nói tốt cho cô ta?
Hơn nữa khi đó không phải không có ai phát hiện ra sao? Cô cũng biết là khi đó không có ai đi theo, vì sao Chấp pháp trưởng lão lại xuất hiện nhanh như vậy.
Đột nhiên, Lạc Lạc nhớ ra điều gì đó. Trong lúc đó, ngoài Chấp pháp trưởng lão và các đệ tử, còn có người phụ nữ kia. chắc chắn là ả đã báo lên.
Rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì?
Hận ý trong mắt Lạc Lạc như ánh lên trong bóng đêm.
Nhất định không tha cho ả. Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho á!
Khi hệ thống báo cáo nữ chính đang bắt đầu hắc hoá và hận ý của cô ta đối với Trình Diệu Vi tăng cao, cô cũng không bất ngờ cho lắm, lại càng không quan tâm.
Thế nào? Còn sợ một con nhóc
Luyện khí kỳ à? [..]- Luôn cảm thấy kí chủ đang cà khịa mình, nhưng hoàn toàn không có bằng chứng.
Đối với chuyện nữ chính có hận ý với mình, Trình Diệu Vi cũng không có ý kiến gì. Không phải đó là quan hệ truyền thống của nữ chính và nữ phụ sao? Không phải ngươi hận ta chính là ta hận người, không phải người chết chính là ta sống.
Có gì mới mẻ đâu.
Trình Diệu Vi một tay bóp bóp má Tư Tĩnh đang ngồi cạnh mình, tay còn lại cầm một quyển sách nghiền ngẫm. Sư Sư phụ Tư Tĩnh nhịn không được gọi.
Từ khi từ yến tiệc trở về, cậu đã bị Trình Diệu Vi giữ lại, sau đó từ lúc tới giờ, cô chỉ sờ sờ rồi bóp bóp má cậu không ngừng. Ngay cả Tư Tĩnh cũng không hiểu hiện tại cô là đang làm
Trình Diệu Vì lúc này mới nhìn sang Tư Tĩnh một chút. Thấy một bên má của cậu đã hơi sưng đỏ lên, Trình
Diệu Vi lại đột nhiên nói
Mập ra rồi.
Lập tức, mặt Tư Tĩnh trắng bệch, sau đó đỏ bừng lên.
Con… Người… Người không thích?- Tư Tĩnh luống cuống.
Không phải. Xúc cảm rất tốt. – Như để minh hoạ, Trình Diệu Vi tỉnh ruồi bóp thêm hai cái nữa.
Tư Tĩnh chớp chớp mắt nhìn Trình Diệu Vi, không biết phải nói gì, lại ngoan ngoãn để Trình Diệu Vì bóp bóp.
Cuối cùng, Trình Diệu Vì lại trước tiên đặt sách xuống, thu tay về. Nhìn một bên má sưng đỏ của Tư Tĩnh và điệu bộ ngồi vô cùng ngoan ngoãn của cậu, Trình Diệu Vi lên tiếng.
Tư Tĩnh.
Vâng, sư phụ.- Tư Tĩnh lập tức nghiêm túc ngồi thẳng lên.
Nếu có một ngày, vi sư phải rời khỏi thế giới này, con sẽ làm gì?- Trình
Diệu Vi hỏi.
Tư Tĩnh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một lát, rồi chân thành mỉm cười.
Con sẽ tiếp tục tu luyện, sau đó đi theo người.
Trình Diệu Vi hơi nhướn mày. Tư Tỉnh đang hiểu là cô sẽ phi thăng? – Tư Tĩnh, ý ta là nếu có một ngày ta chết. – Trình Diệu Vi nói thẳng ra. Tư Tĩnh mở lớn mắt, nhìn thẳng Trình Diệu Vi. Nhưng lần này, cậu lại không cần suy nghĩ lâu như vậy nữa.
Câu trả lời của con sẽ không thay đổi.
Lần này, tới lượt Trình Diệu Vingạc nhiên. Thế nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa. Cô không ngăn cản Từ Tỉnh, cũng không nói cậu nói như vậy là đúng hay sai, lại càng không cố gắng thay đổi những gì cậu nghĩ. Lựa chọn sống tiếp hay không, đôi khi thực sự nằm trong tay của mỗi người, là tự do của họ, Trình Diệu Vi sẽ không cản.
Còn một điều nữa, đó chính là Trình Diệu Vì thực sự cảm thấy, điều đó không tệ lắm.
Cô cười cười nhìn Tư Tĩnh, đột nhiên cảm thấy nuôi nhóc con này quả thực không phí công. Hi vọng sau khi hắc hoá, cậu vẫn sẽ giữ suy nghĩ dễ thương này. [..}- Vẫn chưa hiểu lời thề chết chung có chỗ nào dễ thương.
Như vậy, sau này vi sư phải sống lâu một chút mới được. – Trình Diệu Vi cười cười.
Vâng.- Tư Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu.
Ngày mai có cuộc tỷ thí, vi sư định đưa con lên đấu một trận, có tự tin không?- Trình Diệu Vì hỏi.
Tư Tĩnh rõ ràng là ngạc nhiên bởi vì hướng câu hỏi của cô thay đổi quá nhanh, thế nhưng cậu vẫn gật đầu.
Nếu người cảm thấy được, con có thể thử.
Ngày hôm nay đã nhìn thấy những người ở đó chưa? Có cảm thấy ai đặc biệt nguy hiểm không?
Tuổi tác đều hơn con, nhưng thực lực thì cũng tầm Trúc cơ đến Kim đan, không có ai đặc biệt nguy hiểm.
Trình Diệu Vi gật đầu. Bởi vì người nguy hiểm nhất đang nằm ở trong phòng của nữ chính kia kìa.
Về nghỉ sớm đi. Sáng mai buổi tỷ thí sẽ bắt đầu sớm.
Theo như những gì chưởng môn nói cho cô thì ngày mai có thể Bạch chưởng môn cũng sẽ tham gia làm khó dễ.
Ông ta lúc này đang ở Hoá Thần kỳ tầng 9, chỉ kém một bước nữa sẽ lên được Hợp thể kỳ. Trong phải lúc này ngoài Tạ chưởng môn, cũng chỉ có Trình Diệu Vi có thể sánh được với lão ta. Mà theo như biểu hiện của lão ta ngày hôm nay, lão ta rất có khả năng sẽ chọc vào cô.
Đừng hỏi tại sao cô lại biết. Xem nhiều phim quá chứ sao.
Nếu người ta đã có lòng, vậy thì mình có dạ thôi. Trình Diệu Vị từ lúc tới thế giới này chưa ngắn ai bao giờ. Tâm này thì cứ mang pháp khí ra đập thôi, liêm sỉ làm quái gì nữa. Lão yêu quái mấy trăm tuổi còn dám gọi ta là “tiểu cô nương”, vậy thì ta cần gì phải nể mặt. Dù sao thì lão cũng không chấp với một “tiểu cô nương”. Hahaha. […]- Cô chỉ thù ba chữ đó thôi có đúng không? Gọi cô trẻ con cũng không sai đâu.
Hahaha…