Chương 89
Trình Diệu Vi sớm biết chuyện này sẽ xảy ra. Khi buổi tiệc bắt đầu diễn ra, Bạch Nguyên, con trai của Bạch chưởng môn đã lẻn vào trong cấm địa của Thượng Thanh phải hòng tìm được pháp bảo trấn phải trong lời đồn. Nhưng dù là trong nguyên gốc hay là hiện tại, Bạch Nguyên cũng không tìm được, ngược lại còn bị trận pháp đánh cho tơi tả, sau đó được nữ chính tìm thấy.
Chỉ có điều, lần này cô ta còn chưa kịp cho cậu ta dùng thuốc đã bị tìm thấy.
Theo lời của Trình Diệu Vi, đệ tử tuần tra khi đi tuần thực sự phát hiện kẻ xâm nhập, đuổi theo. Nhưng tới giữa đường, vết máu biến mất. Nếu là bình thường sẽ lập tức đi báo cáo. Nhưng đệ tử tuần tra kia vừa vặn lại vô cùng thân với Bạch Dương và Tiêu An, cho nên người đầu tiên mà đệ tử kia bảo cáo lại là Trình Diệu Vi.
Sau đó, dựa theo cốt truyện, Trình
Diệu Vi ra lệnh cho đệ tử đó mang theo toàn bộ các đệ tử tuần tra và chấp pháp trưởng lão đi tới chỗ ở của Lac Lac.
Không lục soát ồn ào, không thông bảo to tiếng, tới thắng nơi có chứa tội phạm.
Vậy là trong lúc Lạc Lạc đang định nhét thuốc vào miệng Bạch Nguyên, một đám đệ tử theo sau Chấp pháp chưởng lão xông vào. Lạc Lạc sợ tới mức đánh rơi Tẩy tuỷ đan xuống đất, bị Chấp pháp trưởng lão nhặt được, thu giữ từ lúc tới giờ.
Lúc Tạ chưởng môn tới, Trình Diệu Vi đã đứng ở đó rồi.
Lạc Lạc bị kéo ra giữa sân, bị hai đệ tử ấn chặt xuống đất.
Tạ chưởng môn đã được đệ tử thông bảo, lông mày nhíu chặt. Khi nhìn thấy Trình Diệu Vi, ông cũng không quá bất ngờ, chỉ nhìn Lạc Lạc. Đây là đứa nhỏ mà năm đó ông đưa về, là đứa nhóc có linh căn thanh thuần nhất trong đám nhóc, là đứa nhóc trời sinh dành cho tu luyện. Vốn mang theo nhiều hi vọng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, nó đều làm cho ông thất vọng.
Lần này, lại còn trực tiếp cứu con trai của kẻ địch, kẻ đang đột nhập vào cấm địa của phái để tìm pháp bảo trấn phái. Rốt cuộc con nhóc này có ý thức được sự thực là nếu thằng nhãi kia thực sự thành công, toàn bộ Thượng Thanh phải sẽ không thể tiếp tục tồn tại nữa? Ngay cả các đệ tử và các trưởng lão trong phải cũng sẽ gặp nguy hiểm, chưa kể tới thảo dược, linh dược, pháp khí, pháp bảo đang được cất giữ ở khắp nơi.
Lần này bọn họ vừa vặn tránh được một hoạ lớn, nhưng những lần sau thi sao?
Tạ thúc. Thấy Tạ chưởng môn tới, Lạc Lạc lập tức gọi.
Trình Diệu Vì nhíu mày. Cô biết Tạ chưởng môn là người mang Lạc Lạc tới đưa cho Mạc Quân, nhưng cô cũng không biết trong thời gian này cô ta đang sống dưới sự bảo hộ của chưởng môn, quan hệ còn tốt như thế.
Lạc Lạc, con có biết lần này con đã gây ra hoạ gì không? Chưởng môn nhíu chặt mày hỏi.
Tạ thúc, con không có. Hai mắt Lạc Lạc đẫm nước mắt. – Cậu ấy chỉ là đi lạc vào đó, cũng không làm gì cả, vì sao phải làm tới mức này chứ?
Nghe giọng cô ta vô cùng thành khẩn, như thể thực sự tin vào điều đó vậy. Cấm địa là một vùng vô cùng đặc biệt trong Thượng Thanh phải. Nếu không phải dùng cách đặc biệt để vào thì còn khuya mới vào được. Nơi duy nhất có thể bị lạc là vùng bao quanh cấm địa, nơi có rất nhiều mê trận.
Ngay cả người có mệnh nữ chính như Lạc Lạc cũng chỉ có thể vào tới vùng mê trận, không thể vào sâu bên trong được.
Nếu đã như vậy, Bạch Nguyên lạc kiểu quái gì mà vào tận bên trong được?
Làm sao người biết được là cậu ta không làm gì cả? Nếu cậu ta thực sự muốn làm gì thì thế nào? Lạc Lạc, người đã ở trong phải lâu như vậy, làm sao lại không biết việc nếu thấy kẻ xâm nhập thì phải bảo lên chứ?- Tạ chưởng môn lắc đầu.
Tạ thúc, con thực sự không biết. Vả lại, cậu ấy còn chưa lấy được gì.
Thấy cậu ấy bị thương nên con mới Lạc Lạc lúc này đã rơi nước mắt đầy mặt, vô cùng chọc người thương tiếc. Chấp pháp trưởng lão lúc này lại đưa ra một viên thuốc. Vừa nhìn thấy, mặt chưởng môn đã lập tức thay đổi.
Lạc Lạc, con định cho cậu ta ăn cái này?- Chưởng môn hỏi.
Lạc Lạc nhìn viên thuốc kia, gật đầu.
Cậu ấy có song linh căn đối nghịch nhau… cho nên con…
Lúc này, chưởng môn thực sự là tức tới cười.
Tẩy tuỷ đan. Thứ này quý bao nhiêu, lại có thể đem ra cho một người lạ ăn. Hơn nữa, cô ta lấy đâu ra Tẩy tuỷ đan?
Nghĩ tới cái này, Tạ chưởng môn lại nghĩ tới, ba ngày trước, chỗ mình cũng mất một viên Tẩy tuỷ đan. Hỏi ra thì mới biết là thằng con trời đánh của ông lấy đi để tán gái. Vì là con mình, ông cũng chỉ đánh cho một roi giới tiên rồi cẩm túc nửa tháng. Ai ngờ người mà thằng nhãi đó nói lại là Lạc Lạc. Lạc Lạc mới mười ba tuổi, tán tỉnh cái quái gì? Hơn nữa, suýt chút nữa viên Tẩy tuỷ đan trân quý này đã vào mồm thắng con của địch nhân. Mẹ kiếp. Lần đầu tiên, Tạ chưởng môn cảm thấy tức giận như vậy trong một thời gian dài.
Phạt theo luật. – Ông quay lại nói với Chấp pháp trưởng lão.
Chấp pháp trưởng lão hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn tiến tới. Đệ tử nội môn Lạc Lạc, không làm theo luật, chứa chấp kẻ khả nghi có mưu đồ đột nhập cẩm địa, không báo cáo lên trên. Sau khi bị phát hiện không thành tâm hối cải, cãi lại trưởng bối. Theo luật: nhốt trong thuỷ lao ba tháng, sau đó trục xuất xuống ngoại môn.
Sau khi nghe hình phạt này, Trình Diệu Vi cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng cô cũng hiểu được. Chẳng trách Chấp pháp trưởng lão ngạc nhiên.
Để cảnh cáo đệ tử không được xâm nhập cấm địa và không được chứa chấp những kẻ xâm nhập, Thượng Thanh phải đã đặt ra những điều luật vô cùng nghiêm mà toàn bộ đệ tử nội môn phải đọc thuộc lòng. Lạc Lạc không thể nào có chuyện “không biết như ban nãy cô nói.
Tuy nhiên, Trình Diệu Vi cũng không nghĩ chưởng môn sẽ phạt một cách dứt khoát như thế. Lạc Lạc là nữ chính, chưa kể tuổi còn nhỏ, vậy mà lại phạt nặng như vậy. Nhốt vào thuỷ lao ba tháng…..
Thuỷ lao là nơi không có ánh sáng, chỉ có xích sắt trói chặt thứ chi và nước ngập tới cổ. Dù là tu chân giả có linh khí hộ thân, thế nhưng ở nơi đó ba tháng cũng đủ sống dở chết dở, đừng nói là Lạc Lạc mới chỉ là Luyện khí kỳ, lại còn là hoả hệ linh căn.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Bạch chưởng môn và Tạ chưởng môn trước nay bằng mặt không bằng lòng, hơn nữa còn cực kì căm ghét lẫn nhau. Mỗi một lần gặp mặt đều là Tạ chưởng môn giữ hoà khí, nhường nhịn bọn họ. Thế nhưng Bạch chưởng môn hoàn toàn không hiểu ý, lần nào cũng được đà lấn tới, lần này còn nhằm tới pháp bảo trấn phái của bọn họ. Nếu không phải được phát hiện kịp thời, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chưa kể, trong tình huống hai người này ghét nhau ra mặt, Bạch Nguyên lại từng đánh phể không biết bao nhiêu đệ tử của Thượng Thanh phái, Lạc Lạc lại muốn đem Tẩy tuỷ đan quý báu của Tạ chưởng môn ra cho Bạch Nguyên ăn. Đây không phải là tát thẳng vào mặt của ông hay sao?
Tới lúc này, dù ông là người hiền từ tới độ nào, thương Lạc Lạc tới độ nào cũng chưa chắc đã nhịn được, đừng nói là ông vốn không có chỗ nào hiền từ ngoại trừ cái mặt, và độ hứng thú của ông với Lạc Lạc cũng đã giảm đáng kể khi mà bao nhiêu tài nguyên ông ưu tiên cho con nhóc này lại không dẫn tới bất kì kết quả khả quan nào như ông mong đợi.
Có thể thấy được, Lạc Lạc lần này không thể thoát khỏi hình phạt.