Chapter 217 Ma đầu trường học (17)
Người tới là Bảo Nhỉ cùng với Kiều Thi và đám tuỳ tùng của hai người họ. Người lên tiếng là Kiều Thị, người được coi là “Thanh mai trúc mã” với Trì Dực.
Kiều Thi chỉ vừa mới trở về từ nước ngoài, hiện tại đang chuẩn bị nhập học vào trường bọn họ.
Trình Diệu Vi quên mất có vụ này. Má nó. Không hôn thê thì là thanh mai trúc mã, không thì cũng là biểu muội biểu huynh gì đó. Rõ ràng là tường học đường, vậy mà diễn mãi diễn mãi lại thành ra vòng xoáy hôn nhân rồi. Đờ mờ.
Không có giấy mời không thể vào đây. Hơn nữa, loại như cô cũng xứng bước vào đây sao?- Kiều Thi cười khẩy/- Rời đi đi trước khi tôi gọi bảo vệ Dư Nhiên mím môi, sau đó nói Tôi có giấy mời. Hơn nữa, tôi tới đây cùng với Sở Dương. Cô có ý kiến?
Trình Diệu Vi có chút ngạc nhiên, nhìn sang Dư.
Nhiên, sau đó lại nhìn sang Bảo Nhi cùng Kiều Thi cũng đang kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc chỉ trong một chút thoáng qua, Kiều Thi lại cười lên.
Sở Dương là ai? Cô nói không biết ngượng mồm à?
Trình Vi đảo mắt. Rõ ràng lúc nấy bọn họ đi vào nhiều người thấy như vậy, rốt cuộc là vì sao hai vị tiểu thư này lại không thấy? Đây chính xác là mấy màn tìm chết của nữ phụ mà Máu chó.
Loại như mày đứng ở đây, không tự cảm thấy nhục chắc?- Bảo Nhi khinh thường liếc Dư Nhiên từ trên xuống dưới.- Bố mẹ vì một trăm triệu mà bán con bỏ xứ, ha Trình Diệu Vi nhíu mày. Dư Nhiên siết chặt tay, sau đó nói Cũng phải cảm ơn Bảo tiểu thư và mẹ của cô.
Tôi còn cầu họ bán tôi đi mà không được.
Bảo Nhi nhíu mày.
Mày nói cái gì?
Chẳng lẽ không phải? Ở trên trường người đuối lý là cô, cấi không lại thì ra tay từ chỗ bố mẹ tôi. Nếu tôi không nói, họ còn không biết tôi học trường nào, làm gì có chuyện tới tìm rồi ăn vạ. Hơn nữa, chuyện tôi bám đùi nam nhân, họ cũng chẳng tự nhiên mà nghĩ ra được.- Dư Nhiên cười cười.- Vì để làm nhục tôi, vị Bảo tiểu thư đây cũng nghĩ ra lảm trò thật.
Mày! Mày đừng hòng vu oan giá hoạ cho tao!- Bảo Nhi gắn giọng.
-__ Trời biết đất biết mình biết. Không muốn người ta biết chẳng thà đừng làm.- Dư Nhiên lẩm bẩm.
Trong lòng Trình Diệu Vi có chút ngạc nhiên Chẳng lẽ đây chính là chế độ phản dame của nữ chính trong truyền thuyết?
Quả nhiên là nữ chính ta nuôi có khác.
Giỏi quát [.]- Người ta là nữ chính chứ không phải con pet của cô đầu nha.
Mày nói cái gì?- Bảo Nhi nghiến răng.
Bảo tiểu thư- Trình Diệu Vi găn giọng.- Cô nói Dư Nhiên không nên đứng ở nơi này, nhưng tôi thấy.
cô mới là người không có quyền đứng ở đây đấy.
Bảo Nhi lườm sang Trình Diệu Vi.
Mày nghĩ là mày có thể nói chuyện với tao như thế chỉ vì mày bám được lên đùi Sở gia?
Đúng đấy.- Trình Diệu Vi cười cười.
Trình gia Bảo tiểu thư.~ Trình Diệu Vi ngắt lời cô ta.- Nơi này là tiệc sinh nhật của Trì Dực, ở đây cũng có rất nhiều người có địa vị. Cô hô to gọi nhỏ như thế không cảm thấy ngại à?
Bảo Nhi nghiến răng. Kiều Thi lúc này lại lên tiếng.
Trình tiểu thư, cô nên chọn phe cẩn thận vào.
Tôi không chọn phe.- Trình Diệu Ví cười nói.
Tôi nói những gì tôi cho là đúng thôi. Hơn nữa, Kiều tiểu thư đây cũng là người thông minh, rốt cuộc vì sao lại nghe lời nói phiến diện đi tấn công một nữ sinh chứ.
Chuyện cô ta cùng với Trì Dực cả trường đều đã biết. Là hôn thê tương lai của Trì Dực, tôi nghĩ là ôi nên tìm hiểu một chút mà thôi – Kiều Nhi nhếch môi Ồ. Thế thì chắc chuyện Bảo tiểu thư đây vì Trì Dực mà bắt nạt Dư Nhiên cô cũng biết rồi chứ?
Chắc cô không nghĩ đó là bởi vì Bảo tiểu thư nghĩ.
cho cô mà làm tới vậy đâu nhỉ?- Trình Diệu Vi mỉa mai cười.
Lúc này, dù có ngu tới đâu Kiều Nhi cũng có thể hiểu được, đừng nói là cô cũng không ngu. Kiều Nhi nhíu mày, nhìn sang Bảo Nhi khiến cô ta tái mặt, vội vàng phân bua.
Không phải. Tớ không có. Cậu đừng nghe cô ta nói bậy.
Chuyện cô vì thích Trì Dực mà bắt nạt Dư Nhiên cả khối cũng biết đấy.- Trình Diệu Vi không ngại đổ thêm dầu vào lửa Kiều Nhi nhíu chặt mày, thế nhưng ở chỗ này cũng.
không thể làm ra động tính lớn gì, lập tức xoay người bỏ đi. Bảo Nhỉ lập tức đuổi theo, trước khi đi còn không quên lườm Trình Diệu Vi một cái cháy mặt Trình Diệu Vì cười khẩy. Lườm mà giết được ta thì ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Rắc rối quá… Dư Nhiên lầm bầm, mày hơi cau lại, một bộ cực kì phiền lòng.
Sau này mà muốn giàu thì tập làm quen với những chỗ như thế này đi.- Trình Diệu Ví nói.- Những cuộc tụ họp dù lớn dù nhỏ, kiểu gì cũng sẽ có tý mâu thuẫn và một bầu trời giả tạo, hiểu không?
Dư Nhiên nhìn Trình Diệu Vị, giống như vừa ngộ ra gì đó, lập tức gật đầu Trình Diệu Vi cười cười, đưa cái ly lên miệng nhấp một ngụm. Vừa nuốt xuống lại thấy Sở Nhân Kiệt đi nhanh về phía này. Trình Diệu Vi có chút bất ngờ, nhưng dường như vừa nhớ ra gì đó, cô lại cười cười Anh không nói chuyện với người ta, tới nơi này làm cái gì?
Sở Nhân Kiệt cầm lấy đồ uống trong tay Trình Diệu Vị, đặt lên khay của phục vụ đi ngang qua, sau đó nghiêm túc nói – __. Đừng uống lung tung Được rồi, em không uống, đừng hoảng.- Trình Diệu Vi mỉm cười, võ vỗ trấn an y.
Sở Nhân Kiệt mặc dù nhìn thấy Trình Diệu Vi không có việc gì, thế nhưng nội tâm y vẫn hoảng hốt. Lần cuối cùng cô cùng y tham dự một buổi tiệc.
như thế này, cô bị đầu độc, sau đó cũng chính vì nguyên nhân đó mà cô đột ngột rời khỏi y. Hiện tại, Sở Nhân Kiệt không muốn chuyện đó lặp lại một lần nữa. Y nhất định sẽ không để vuột cô khỏi tay.
Tặng quà rồi, chúng ta trở về được không?- Sở Nhân Kiệt hỏi Erắng còn phải ở lại một lúc nữa Trì Dực nếu không đạt thành mục đích nhất định sẽ không buông tha đâu. Cô hiện tại đã có quá nhiều vấn đề rồi, nếu còn phải để tâm tới một Trì Dực nữa, vậy thì cô không đủ sức.
Cô không có được trả lương để làm chuyện này đâu, cho nên đơn giản thô bạo một chút, nhận lấy càng ít việc càng tốt. Cảm ơn Như vậy… qua bên kia với anh đi. Bên này quá nhiều người… Sở Nhân Kiệt rầu rỉ.
Trình Diệu Vi nhướn mày, nhìn Dư Nhiên.
Cậu đi đi. Tớ ổn mà. Những người kia hẳn là không quay lại nữa đâu.
Trình Diệu Vi ở trong lòng kêu khổ. Ông giời của tôi ơi, không có nữ phụ thì còn nam chính, người nhà của nam chính, nam phụ, nhân vật phụ muốn hại cậu đang rình rập ở khắp nơi, làm sao mà “ổn” cho được hả? Cậu không có ý thức được mình là cục nam châm hút rắc rối đúng không?
Mà đúng là cậu ấy không có ý thức được thật Tức át Nhưng thôi được rồi. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Chạy trời không khỏi nắng, chỉ bằng cứ thản nhiên đối mặt.
Trình Vi liếc nhìn camera ở trong góc đang hướng thẳng về phía này, lại nhờ hệ thống xác nhận lại là nó đang hoạt động, yên tâm đi theo Sở Nhân Kiệt Ở một bên khác, một nữ sinh nhìn thấy Trình Diệu Vi rời đi, vội vàng chạy về phía Bảo Nhỉ thông báo.
Bảo Nhi cười khẩy một tiếng.
Dám chơi cô ta? Hôm nay cô ta nhất định để con tiện nhân đó phải trả giá!