Chapter 176 Bạo chúa công lược (16)
Ánh mắt Trình Khả Khả khẽ biến, thế nhưng khi nhìn thấy ở đó có mấy chén trà, cô ta liền đứng dậy.
Để ta rót trà. Tiểu Đào, dâng đồ lên.
Trình Diệu Vi chỉ mỉm cười mà không nói. Cảnh Trì lại nhìn chấm chăm vào bàn tay Trình Khả Khả. Quả nhiên, vào khoảnh khắc cô ta rót trà, cô ta khẽ đông ngón tay một chút, khiến một ít bột rơi vào trong chén.
Vốn Cảnh Trì nghĩ Trình Khả Khả có ý đồ với Trình Diệu Ví, nhưng khi rót trà xong, cô ta lại đặt cái chén xuống trước mặt y. Tới khi rót trà cho Trình Diệu Vi, lại không bỏ vào thứ gì nữa.
Trình Khả Khả hiện tại đang muốn lôi kéo y, hẳn là không phải đầu độc y. Vậy thì.
Cảnh Trì nhìn vào món mứt quả lạnh vừa được dọn lên. Không lẽ Y liếc sang Trình Diệu Ví, quả nhiên thấy cô đang cười cười nhìn món mứt quả Ra đây là lý do ban nấy cô cho y ăn thuốc giải độc.
Nhưng… cô đã biết? Vậy màn kịch này để làm gì?
Lôi kéo Trình Khả Khả sao?
Sau khi rót trà xong, Trình Diệu Ví giống như không chờ nổi, nhanh chóng ăn mấy miếng, sau đó thậm chí còn lấy một miếng đưa tới bên miệng Cảnh Trì ‘Vương gia, a~ Cảnh Trì nổi da gà da vịt đầy người, nhưng vì Trình Khả Khả đang ở đây, đành phải há miệng Trình Khả Khả nhíu mày nhìn bộ dáng kia của Trình Diệu Vị, rõ là giống hệt mẫu thân của cô. Đều là một bộ dáng câu dẫn nam nhân đáng khinh như vậy.
Trình Khả Khả cũng ăn có lệ hai miếng, sau đó nhìn Trình Diệu Vi nhanh chóng ăn hết cả nửa đĩa Độc không có vị mà, cũng không ảnh hưởng tới miếng ăn lảm, cho nên Trình Diệu Vi cứ ăn thôi.
Trình Khả Khả tâm tình tốt, bắt đầu cùng Cảnh Trì nói tới chuyện chữa trị chân cho y.
Chân của vương gia cần châm cứu, kết hợp ngâm nước thuốc cùng với uống thuốc để loại bỏ độc tố còn sót lại. Còn có xoa bóp bấm huyệt. Nếu ‘Vương gia không có ý kiến gì, tiểu nữ sẽ đích thân làm.
Cảnh Trì hơi động mày, ánh mắt cũng tối lại Để cho Trình Khả Khả tự tay tới làm? Tốt xấu gì cũng là một cô nương chưa xuất giá, dù là vì mục đích chữa trị, ở trước mặt thê tử của y nói tới chuyện động chạm vào y.
Cảnh Trì liếc nhìn Trình Diệu Vi. Cô lúc này đã ăn xong, đang thong thả uống trà. Nghe thấy vậy, cô cười cười Tỷ tỷ thấy tốt là được. Miễn sao có thể chữa khỏi chân cho vương gia. Tin răng với lý do chính đáng, cũng sẽ không có ai nghỉ ngờ phẩm hạnh của tỷ tỷ đâu.
Dù giọng nói của cô so với trước không khác biệt lắm, nhưng Cảnh Trì có cảm giác Trình Diệu Vi đang chửi xéo Trình Khả Khả.
Mà dường như Trình Khả Khả cũng nghe ra, im lặng không đáp, ngón tay lại hơi siết cái chén một chút.
Sau đó câu chuyện không tiếp tục nữa, ai nấy ngồi im lặng uống trà của mình. Tới chừng nửa khắc sau, Trình Diệu Vi lại lên tiếng trước.
Phải rồi tỷ tỷ, không phải tỷ nói còn có đồ mẫu thân làm cho ta sao?
Trình Khả Khả nhìn Trình Diệu Vi, trong lòng thì thắc mắc vì sao độc trong mứt quả chưa phát tác, nhưng bên ngoài thì bình tính nhìn qua Tiểu Đào.
Tiểu Đào quả nhiên lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao được thêu tử tế, đưa qua cho Trình Diệu Vị Trình Diệu Vi nhận lấy, bên trong có thể sờ ra được là có vài tờ ngân phiếu Cô mỉm cười cất đi, sau đó lại nói với Trình Khả Khả Tỷ tỷ cất công tới đây giúp ta đưa đồ, lại giúp ‘Vương gia, cảm tạ – Trình Diệu Ví cười cười nói.- Linh Đan, đưa tỷ tỷ về Đây không phải là đuổi khéo nữa, là trực tiếp đuổi.
‘Vẻ mặt Trình Khả Khả cực kì khó coi, đứng dậy.
Đa tạ Vương phi, ta có thể tự về.
Sao vậy được. Đường từ đây ra tới cửa lớn cũng không phải rất gần, lỡ tỷ tỷ đi một mình xảy ra chuyện gì, ta biết trách ai chứ.- Trình Diệu Vi ra vẻ khổ não nói Ánh mát Trình Khả Khả lúc này giống như đang muốn chọc lỗ trên người Trình Diệu Vi. Trình Diệu Vi đây là đang ám chỉ cô ta sẽ gây chuyện?
Xem ra Trình Diệu Vi đúng thật là có vấn đề. Lẽ nào Lúc Trình Khả Khả đã đi rồi, Cảnh Trì mới nhìn sang Trình Diệu Vi, nhướn mày hỏi.
Chuyện rốt cuộc là sao?
Như ngươi thấy đấy. Trình Khả Khả cực kì muốn trừ khử ta.- Trình Diệu Vi chọc chọc số mứt còn lại trong đĩa.- Trong này có độc huỷ dung.
Nói xong, cô thản nhiên cho một miếng mứt vào miệng.
Biết là có độc ngươi còn ăn?- Giọng Cảnh Trì hơi cao lên.
Thế nào? Lo cho ta à?- Trình Diệu Vi ghé lại, nụ cười trên môi chưa từng tắt.
Hàm hồ!
Cảnh Trì lùi lại một chút, đẩy Trình Diệu Vi ra.
Trình Diệu Vi ngồi dịch lại, vòng tay ôm lấy eo.
Cảnh Trì. Cảnh Trì giật mình, thế nhưng không kịp vùng ra, Trình Diệu Vì đã ghé lại Ta phải cảm ơn Vương gia vì ban nấy đã phối hợp cùng ta diễn kịch mới được.
Nói xong, cô liền nghiêng người qua.
Cảnh Trì giật mình, nhằm chặt mắt, hình ảnh nụ lên hôn ngày đó lại hiệt Nhưng nụ hôn như trong kí ức lại không xảy ra.
Trái lại, Cảnh Trì cảm nhận được một xúc cảm mềm mại ở trên trán. Y mở mắt, lại thấy Trình Diệu Vi đang mỉm cười.
Ngươi.
Thế nào? Muốn ta hôn ở chỗ khác?- Trình Diệu Vi hỏi Cút Cảnh Trì đẩy mạnh Trình Diệu Ví ra, thế nhưng cánh tay vươn ra giữa chừng thì bị Trình Diệu Vì bắt lại Trình Diệu Vi mỉm cười nhìn y, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Trì, cô nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ý.
Cảnh Trì cảm thấy mặt mình nóng bừng lên như dí lửa Nữ nhân này… sao có thể như vậy.
Trình Diệu Vi cảm thấy trêu chọc Cảnh Trì như vậy.
là đủ rồi. Cô đứng dậy, bế Cảnh Trì lên, đi hai vòng quanh sân, sau đó mới đi vào chính điện.
Ngươi rốt cuộc vì sao phải bế ta đi vòng vòng như vậy)- Cảnh Trì im lặng bao lâu, cuối cùng vẫn là phải hỏi Đi dạo tốt cho sức khoẻ.- Trình Diệu Ví tỉnh rưồi đáp.
Ngươi muốn đi dạo có thể tự đi Còn bày đặt bế y theo làm cái gì? Trêu ngươi nhau chắc?
Trình Diệu Vi chép miệng một cái, sau đó bảo.
Khoẻ tay.
Ngươi coi ta thành cái gì?
Trình Diệu Vi đảo mắt đi chỗ khác, sau đó thở ra một hơi, lại liếc trở về. Cô đặt tay lên chân Cảnh Trì Mặc dù chân không có cảm giác, nhưng Cảnh Trì vẫn hơi giật mình.
Cảm thấy đau thì nói.
Sau đó cô liền ngồi xuống, chăm chú bóp chân phải của y.
Cảnh Trì ban đầu vốn định nói gì đó, thế nhưng khoảnh khắc Trình Diệu Vi bắt đầu bóp, y liền cảm nhận được một cơn đau nhói tới từ tận xương tuỷ, Sau đó là cảm giác rõ ràng của từng đầu ngón tay Trình Diệu Vĩ trên là da Là thật.
Trình Diệu Vi thực sự có thể chữa khỏi chân của y.
Chuyện của Trình Khả Khả là thế nào.- Tranh.
thủ lúc Trình Diệu Vi đang nắn bóp, Cảnh Trì hỏi.
Ngươi cứ để cho nàng ta muốn làm gì thì làm.
Hiện tại nàng ta không hại ngươi. Trình Diệu Vĩ nhàn nhạt đáp.
Cảnh Trì nhướn mày.
Nàng ta không phải muốn hại ngươi sao?
Ngươi thực sự tốt bụng như vậy?
Hiện tại giữ nàng ta bên cạnh có lợi cho ngươi Ngươi không trả lời câu hỏi của ta.
Trình Diệu Vi ngừng tay, nâng mắt lên nhìn Cảnh Trì. Ý cười thường trực trong mắt cô đã mất, thay thế vào đó là vẻ nghiêm túc lạ thường.
Cảnh Trì. Ta không phải là người tốt