Chapter 175 Bạo chúa công lược (15)
Ngươi nói là có chuyện về bản vương muốn nói?- Cảnh Trì trước tiên mở lời Trình Khả Khả bình tĩnh nhìn sang Cảnh Trì. Đây là nam nhân mà kiếp này nàng ta muốn ủng hộ.
So với Ngũ hoàng tử năm đó, người này quả nhiên là có khí chất làm đế vương hơn nhiều. Nhưng… nam nhân này không đơn giản. Muốn lọt vào mắt y, vậy thì mọi chuyện đều phải cẩn thận Phải – Trình Khả Khả nhẹ giọng đáp.- Chuyện lần này có liên quan tới Nhiếp chính vương đại nhân.
Nói đi. Bản vương không có nhiều thời gian.- Cảnh Trì nhàn nhạt đáp lại, trong giọng nói còn ẩn ẩn có chút không vui Trình Diệu Ví ở trong lòng hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe Cảnh Trì tự xưng là bản vương đấy.
Trình Khả Khả hơi cau mày, dường như không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng cuối cùng, cô ta cũng quyết định lấy ra con bài tẩy của mình. Được ăn cả, ngã về không, Tiểu nữ có cách chữa khỏi chân cho ngài.- Trình Khả Khả chém đinh chặt sắt nói.
Hơi thở của Cảnh Trì trong nháy mắt giống như ngừng lại. Không phải là y ngạc nhiên vì việc Trình Khả Khả nói có thể chữa khỏi chân cho y, mà là bởi vì trước đó Trình Diệu Vi cũng.
Cảnh Trì nhìn sang Trình Diệu Vị, lại thấy cô đang làm ra vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Trong lúc y khó hiểu, Trình Diệu Vi lại dùng một giọng cao hứng không hề giả trân mà hỏi Tỷ tỷ đang nói thật sao?
Dường như thực sự hi vọng Trình Khả Khả có thể chữa chân cho Cảnh Trì Cảnh Trì ở trong lòng thắc mäc thành một đống, Ai đây?
‘Thật- Trình Khả Khả gật đầu, lại nhìn sang Cảnh Trì- Trong thời gian dưỡng bệnh ở bên ngoài, tiểu nữ được một người nhận làm đệ tử. Người đó là Diệu Âm đại sư.
Diệu Âm đại sư, cái tên này vô cùng nổi tiếng trong giang hồ. Y nổi tiếng khắp nơi vì tài năng y thuật trác tuyệt của mình. Có thể giết người chỉ bằng một cái phẩy tay, cũng có thể cứu người chỉ bằng một đơn thuốc.
Mà người đó là người duy nhất Cảnh Trì còn chưa mời tới chữa chân cho mình. Không phải bởi vì y không muốn mời, mà là mời không được. Nhưng hiện tại, đệ tử của Diệu Âm lại xuất hiện trước mặt Y Mặc dù điều đó cũng làm cho y chú ý, nhưng điều khiến cho y thắc mắc hơn chính là phản ứng của Trình Diệu Ví. Cô đây là đang làm cái gì? Giả ngu sao?
“Tin ta”.
Trình Diệu Vi nhanh chóng viết hai chữ vào lòng bàn tay Cảnh Trì, sau đó thu tay lại Tỷ tỷ, chuyện chân của vương gia không phải là chuyện đùa.- Trình Diệu Vi lại đổi giọng, dường như vô cùng nghiêm túc Ánh mắt Trình Khả Khả hơi tối lại Ta không đùa.
‘Vương gia.- Trình Diệu Vi quay sang nhìn Cảnh Trì, ánh mắt thành khẩn.- Chuyện này trọng đại, ngài nên suy nghĩ kĩ một chút Đây là bằng chứng.
Bạch Khả Khả ngắt lời Trình Diệu Ví, lấy ra trong tay áo một tấm thẻ bài chạm khắc hoa văn của Kim Thiên phái, môn phái do Diệu Âm lập ra. Phía sau thẻ bài còn có dấu ấn riêng của Diệu Âm, dùng dụng cụ đặc biệt khắc mới tạo thành được. Cái này, nếu không phải đích thân Diệu Âm ấn xuống thì không làm ra được.
Trình Diệu Ví lại nhíu mày.
Một tấm thẻ bài mà thôi, ai cũng có thể làm giả.
Lúc này, ánh mắt của Trình Khả Khả đã giống như muốn ăn tươi nuốt sống Trình Diệu Vị, thế nhưng cô ta lại kiềm nén lại, nhìn vào mắt Cảnh Trì Cảnh Trì cũng là người nhanh nhạy.
Y xâu chuỗi tất cả mọi chuyện từ lúc nấy lại với nhau, sau đó vươn tay cầm lấy thẻ bài ‘Vương gia!- Trình Diệu Vi chính là một bộ muốn ngăn lại Cảnh Trì ném cho cô một ánh mắt lạnh lẽo, nhìn ngắm thẻ bài một lát, sau đó đặt trở lại bàn.
Ngươi lấy cái gì bảo đảm răng ngươi có thể chữa khỏi chân cho bản vương?
Tính mạng của taI- Trình Khả Khả đặt tay lên ngực, chắc chắn nói ra từng chữ.- Nếu ta không chữa khỏi được cho vương gia, ta nguyện.
Cảnh Trì đột nhiên cười khẩy một tiếng, lạnh lẽo nói Tính mạng của ngươi? Trình đại tiểu thư, dù ngươi là con gái của Thừa tướng, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân, đối với ta, ngươi hoàn toàn không có chút giá trị nào. Ngươi có tin, hiện tại nếu ta giết ngươi tại đây, Thừa tướng cũng không dám làm gì 1a không? Tính mạng của ngươi. Không. Có. Giá.
Trị Cảnh Trì nhấn mạnh từng chữ một. Trình Diệu Vi có thể thấy được gương mặt Trình Khả Khả càng ngày càng khó coi. Nhưng cô ta vẫn nói Chẳng lẽ vương gia không muốn đi lại được?
Đi lại được sẽ cho ta quyền lực sao? Đi lại được sẽ khiến dân chúng ấm no à? Đi lại được thì đám quần thần ngoài kia sẽ ngừng tham ô bòn rút quốc khố sao?
Không. Nhưng ta có thể giúp Vương gia có được tất cả những điều đó.- Trình Khả Khả chắc chắn mười phần nói Tỷ tỷ. Dù tỷ là đồ đệ của ai, lại giỏi thế nào, đây không phải chuyện tỷ có thể nói mồm được.- Trình Diệu Ví hơi hạ giọng, có chút cảnh cáo.
Trình Khả Khả khinh thường không đáp, chỉ nhìn Cảnh Trì. Cô ta tin tưởng, đối với đề nghị này, Cảnh Trì nhất định không thể từ chối Ánh mắt Cảnh Trì tối tăm. Nữ nhân này quả thực không đơn giản.
‘Vương gia.- Trình Diệu Vi đột nhiên lên tiếng Cảnh Trì nhìn sang cô, vẫn thấy cô đang dùng bộ mặt giả tạo kia, nhướn mày.
Chỉ bằng… thử một chút. Dù sao thì, tỷ tỷ cũng chỉ muốn giúp người thôi, lại chắc chẩn như vậy.
Còn có, tỷ tỷ còn lấy tính mạng mình ra đánh cược, vương gia cũng xem như có bảo đảm.- Nói tới đây, Trình Diệu Vi nhếch môi, liếc Trình Khả Khả.
Trình Khả Khả khẽ siết bàn tay. Cô ta hiểu ý của Trình Diệu Vi. Nhưng đồng thời, Trình Khả Khả cũng vô cùng khinh thường, Kiếp trước, cô ta đã có cơ hội bắt mạch cho Cảnh Trì một lần. Cô ta lúc đó biết cách chữa, nhưng vì sợ Cảnh Trì hồi phục sẽ trở thành chướng ngại cho Ngũ hoàng tử, cho nên cô ta mới không nói gì. Hiện tại, cô ta sẽ tận dụng cơ hội này.
Cảnh Trì nhìn Trình Diệu Vị, cuối cùng đáp.
Được.
Trình Khả Khả cuối cùng cũng mỉm cười.
Như vậy, ngày mai có thể bắt đầu. Vương gia có thể đặt tay lên đây, tiểu nữ sẽ bắt mạch cho ‘Vương gia Trình Khả Khả lấy từ trong tay áo ra một cái gối kê tay.
Trình Di Vi nhướn mày. Sao người thời này cất được nhiều thứ trong tay áo thế? Tay áo chứ có phải túi thần kì đâu.
Cảnh Trì đặt tay lên gối kê. Vào khoảnh khắc Trình Khả Khả chạm tay vào tay y, ngón tay đeo nhẫn của Cảnh Tỉ lập tức tê dại. Y nhíu chặt mày.
Nữ nhân này!
Ngón tay đang đặt trên đùi của Trình Diệu Ví khẽ cào một cái, hơi nheo mắt. Nhưng tới khi Trình Khả Khả rút tay về, gương mặt cô lại quay về vẻ thản nhiên như thường.
Tỷ tỷ, thế nào? Có thể không?- Giọng cô tràn ngập quan tâm.
Trình Khả Khả nhìn Cảnh Trì, không đáp lời của Trình Diệu Vi mà nói Ngày mai có thể bắt đầu. Một tuần ba lần, liên tục ba tháng.
Giờ Mùi- Cảnh Trì thu tay lại, nói.
Trình Khả Khả siết chất tay.
Tốt lắm.
Hôm nạy ta tới còn mang tới một ít mứt lạnh công chúa Hoan Hoan gửi, muốn chia sẻ với muội muội. Vương gia, hẳn là không thích mấy thứ đồ của nữ nhân này đĩ?
Đây là đuổi khéo.
Nhưng dường như Trình Diệu Vi lại hoàn toàn không hiểu ý, cười nói Không có. Vương gia rất thích những thứ chua chua ngọt ngọt thế này, cho nên ta mới gọi Vương gia tới. Vương gia nói có phải không?- Giọng Trình Diệu Vi đầy ý tứ làm nũng, khiến cho Trình Khả Khả ghê tởm thành một đống.
Phải.- Cảnh Trì nhếch môi.
Không!
Không phải!