Chapter 170 Bạo chúa công lược (10)
Trình Diệu Vị đương nhiên là dùng nắm đấm hỏi. Có thể lực tốt, kiếm thuật tốt, cũng là một cái lợi. Ban đêm xuất hành, tới nhà của từng đại thần một. Các đại thần dù bên ngoài có vẻ sạch sẽ liêm khiết tới mấy, bên trong làm gì có ai chưa từng ăn hối lộ, làm gì có ai chưa từng nhận chút quà “nhà làm”?
Kể cả Trình Diệu Vị, ở cái thời cô làm giám đốc nhân sự, số “tấm lòng” mà cô nhận cũng không ít đâu. Đừng nói là mấy vị quan triều đình quyền cao chức trọng như những người này.
Cho nên, sau khi tới nhà của mấy vị kia, cô liền lập tức chĩa thẳng kiếm vào bộ vị trọng yếu của bọn họ. Đôi khi sẽ có một số người không tin rằng cô có thể thực sự giết họ, cho nên có chết cũng không thừa nhận rằng bọn họ tham ô, cũng không thừa nhận là trong nhà có tiền, thậm chí còn gọi thị vệ. Nhưng Trình Diệu Vi không thích mấy trò giằng co tốn thời gian như vậy, cho nên cô thẳng thắn thành thật, đặt kiếm đúng chỗ cần đặt. Đàn ông thời này coi trọng tiền và quyền hơn mạng, nhưng coi trọng mặt mũi hơn cả tiền và quyền. Mất đi cái đàn ông, còn mặt mũi không? […]- Nói thẳng là cô doạ thiến đi, vòng vo quá.
E hèm.
Cái gì cũng cần phải đặt đúng chỗ thì mới có tác dụng. Cho nên sau khi đặt đúng chỗ rồi, Trình Diệu Vi rất nhẹ nhàng lấy được tiền. Sau đó cô còn cho mỗi người bọn họ một viên thuốc, uy hiếp bọn họ không được nói ra. Nếu họ nói ra, cô liền vào lúc bọn họ không ngờ tới nhất, lấy đi hai lạng thịt trên người họ.
Cho nên mới không có đại thần nào dám nói gì. Còn về phần tiền, đương nhiên là tiền tham ô bao nhiêu năm của bọn họ, đáng ra dùng để dưỡng già Thôi, hiện tại lấy đó đưa vào quốc khố, kiểu gì sau bọn họ chẳng lấy lại được một ít.
Có đánh chết Cảnh Trì cũng không ngờ rằng Trình Diệu Vì vậy mà lại đi cướp của mấy đại thần kia. Bảo sao mấy ngày nay ám vệ đều nói là cô ra ngoài vào ban đêm, sau đó rất nhanh bọn họ đã mất dấu.
Cô đây là đi cướp tiền.
Thế nào? Hiện tại giao dịch được chưa?- Trình Diệu
Vi hỏi. – Người muốn thế nào?
Lời đã nói ra không thể rút lại, Cảnh Trì cũng không phải là người thích đi ngược lại lời hứa của mình.
Trao đổi đi. Người cho ta thứ ta muốn, ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi chân.- Trình Diệu Vi mỉm cười. Cảnh Trì sững người, ánh mắt tối đi, khí thế xung quanh người cũng thay đổi.
Ngươi có bản lĩnh đó?
Ta có bản lĩnh lấp đầy quốc khổ trong bốn ngày, tại sao không có bản lĩnh chữa khỏi chân cho ngươi?- Trình Diệu Vi hơi nghiêng đầu, giống như đang tìm kiếm lý do trong đôi mắt Cảnh Trì.
Không hiểu sao, nhìn bộ dạng kia của cô, Cảnh Trì lại không phát giận được.
Còn có?- Cảnh Trì hít sâu một hơi, hỏi.
Còn có. Ta có thể cho người điểm yếu của Thừa tưởng, đại khái như nơi lão giấu tài sản, nơi lão nuôi quân, cùng với những đại thần dưới trưởng lão. Bằng chứng những năm qua lão buôn lậu muối và vũ khí cũng có thể.
Đổi lại?
Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, Cảnh Trì không tin Trình Diệu Vì có thể đơn giản như vậy đưa cho y.
Tin tưởng ta. – Trình Diệu Vi đáp.
Cảnh Trì ngạc nhiên. Không phải là “trở thành phu thể”, cũng không phải “bảo đảm quyền lợi” mà là tin tưởng?
Đây là loại điều kiện gì chứ?
Tin tưởng một người, đối với Cảnh Trì là một khái niệm vô cùng xa vời.
Từ ngày y bị lừa uống bát thuốc độc kia, y chưa từng tin tưởng bất kì một ai ngoài bản thân mình. Ngay cả Phó
Ngạn, y cũng có vài phần đề phòng.
Nhưng người trước mắt lại nói muốn y tin tưởng nàng.
Y có thể sao?
Thế nào?
Trình Diệu Vì chọc chọc chân của Cảnh Trì. Cảnh Trì lại lần nữa cảm thấy nhói đau.
Những ngày trước, y đã thử qua. Chân của y vẫn như trước không có tri giác. Thế nhưng vì sao khi Trình Diệu Vi chạm vào, y lại cảm thấy đau? Chẳng lẽ cô thực sự có khả năng chữa khỏi chân cho y?
Nhiều năm như vậy, Cảnh Trì tưởng mình đã hết hi vọng. Nực cười làm sao?
Được. Nếu người có thể chữa khỏi chân cho ta, ta liền tin tưởng ngươi.- Cảnh Trì nhìn thẳng vào mắt Trình
Diệu Vi.
Không hiểu sao, y muốn thử đánh cược một lần. Đánh cược vào nữ nhân y không hiểu thấu này.
Trình Diệu Vi hài lòng, lại nói tiếp.
Chỗ này có gấp đôi số mà người cần. Có phải Nhiếp chính vương đại nhân nên thưởng thêm cho ta không? Ban nãy hỏi một lần mà Cảnh Trì không đáp, hiện tại phải hỏi lại. Ta không thể nào làm không công được. Phải lấy lãi, phải có phúc lợi!
Là người tự mình mang tới, ta không yêu cầu. – Cảnh
Trì nhíu mày.
Trình Diệu Vi đảo mắt.
Có người chế nhiều tiền nữa hả?
Không quan tâm. Ta chính là phải lấy thưởng. Nói xong, cô không thèm để Cảnh Trì đáp lại liền ghé tới. Hai mắt Cảnh Trì mở lớn, nhìn gương mặt Trình Diệu Vi tiến lại gần. Xúc cảm mềm mại cùng mùi hương thảo được nhàn nhàn tràn ngập trí óc y, hoàn toàn không nghĩ được gì khác nữa.
Trình Diệu Vi lần này chỉ chạm khẽ rồi rời đi. Cô mỉm cười đứng dậy, bế Cảnh Trì lên.
Cảnh Trì còn chưa hồi phục lại sau cú sốc, đột nhiên bị bế bổng lên, giật mình bám lấy Trình Diệu Vi. Nhưng khi nhận ra, y lại thu tay về.
Trình Diệu Vi liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của y, tâm tình lại càng tốt hơn. – Thử nhẫn chưa?- Cô hỏi.
Mấy ngày trước vội nghĩ tới mấy lão tham ô, chưa hỏi qua.
Cảnh Trì nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay, hàm hồ đáp một tiếng.
Hôm đó lúc nàng đeo nhẫn lên cho y, Cảnh Trì về đã thử tháo xuống, thế nhưng thảo không được, cho nên y đã thử cái công năng mà Trình Diệu Vi nói. Mặc dù những lời Trình Diệu Vi nói cực kì hoang đường, nhưng không hiểu vì sao, Cảnh Trì vẫn muốn xem xem một chút, xem xem lời nạnfg nói có phải là thật hay không.
Y cho người đặt năm đĩa đồ ăn khác nhau trước mặt, hai trong số đó có độc, sau đó đưa tay qua thử. Điều làm Cảnh Trì kinh ngạc chính là, khi y lướt qua đĩa đồ ăn có độc, cái nhẫn đích thực sáng lên, viên đá nhỏ đính trên nhẫn còn đổi màu. Mà khi Cảnh Trì chạm vào cái đĩa, ngón tay của y liền lập tức tê dại.
Đối với công dụng của chiếc nhẫn, Cảnh Trì vẫn khó lòng tin được. Nhưng sau khi thử vài lần, y cuối cùng cũng tin. Cho nên từ ngày đó, thái độ của y với Trình Diệu Vi cũng cải thiện đôi chút, mặc dù bản thân y có thể không nhận ra.
Trình Diệu Vi bế Cảnh Trì ra vườn hoa, lại thấy ở đó có một cây hoa mai. Hình như nguyên chủ thường thấy Cảnh Trì ngồi dưới cây mai này thất thần.
Cây mai kia… Trình Diệu Vi có chút không chắc chắn lắm.
Cảnh Trì nhìn Trình Diệu Vi, nhìn sang bên cây mai, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn trên tay. Cuối cùng, y mở miệng.
Là năm đó, tiên để ở dưới cây mai này nhìn thấy mẫu thân của ta.
Trình Diệu Vi trong lòng hiểu rõ. Trong cốt truyện cũng có cái này. Cảnh Trì cũng gặp Bạch Khả Khả khi cô ta đứng đợi y ở dưới gốc mai. Cảnh tượng đó giống như cảnh tượng Cảnh Trì được nghe mẫu thân mình kể lại, cho nên từ lúc đó, y liền chú ý tới Bạch Khả Khả hơn một chút, cảm giác nàng cùng mẫu thân đã mất sớm của y có điểm tương đồng.
Tình yêu mà, toàn bắt đầu từ những thứ không đâu. Trình Diệu Vi xoay người, thấy Phó Ngạn đang ngoan ngoãn đẩy xe lăn theo sau, đặt Cảnh Trì xuống. Sau đó, trước khi Phó Ngạn kịp phản ứng, cô liền rút kiếm Phó Ngạn đang đeo bên hông ra, đi tới bên cây mai. Một kiếm chém xuống vô cùng lưu loát, thân cây đứt lìa làm hai, sau đó nghiêng mình, hoa lệ ngã xuống đất. *** [..]- Sao cô không chém luôn nam chính đi kia?