Chapter 169 Bạo chúa công lược (9)
Đất nước thái bình, nhân dân ấm no, đôi khi không đồng nghĩa với quốc khố đầy ắp.
Mấy ngày trước, Hộ bộ vừa kiểm kê lại sổ sách. Sau khi xuất tiền làm sinh thần cho Đại hoàng tử, lo liệu lễ săn hoàng gia vào mùa thu hằng năm, tu sửa lại hoàng cung, xây đê điều, cứu trợ dân nghèo,… Hiện tại quốc khố chỉ còn khoảng một vạn lượng bạc và năm ngàn lượng vàng cho tới lần nộp thuế tiếp theo.
Muốn lấp đầy quốc khố… Này là cần bao nhiêu tiền? Ta không có kĩ năng lấp đầy kinh khủng như vậy đâu. Kiếp trước ta chỉ biết lấp đầy Dederick thôi, chứ ai mà biết lấp đầy quốc khố là cái của nợ gì? […]- Nếu không đọc được suy nghĩ trong đầu cô, nó vẫn sẽ tin cô là một mỹ nữ thanh lịch dịu dàng thuần khiết… Cần bao nhiêu?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Mười vạn lượng bạc, bốn mươi vạn lượng vàng – Cảnh Trì nói nhảm ra một con số. – Thời hạn bốn ngày. Nếu không làm được, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện thương lượng.
Sau khi nói xong, Cảnh Trì quay xe lăn, ra ngoài. Sau khi y đi rồi, Trình Diệu Vi liền bắt đầu cười.
Vật nhỏ lần này được lắm.
Ra điều kiện với ta.
Vàng bạc thì cô có, thậm chí còn có nhiều hơn số đó.
Thế nhưng nếu lấy của mình ra để lấp đầy quốc khố, cuối cùng lại vào mồm lũ quan lại tham ô, Trình Diệu Vi không cam tâm.
Nhưng mà bốn ngày, tiền ở đâu ra mà lấp vào. Ngay cả phủ Thừa tướng
Khoan.
Không phải là có sờ sờ đó sao?
Ho ho ho.
Muốn lấp quốc khố phải không?
Tới!
Đó không phải là nhiệm vụ của những vị đại thần thanh khiết liêm chính hết lòng vì nước vì dân sao?
Ta tới giúp các ngươi. ***
Đêm.
Trăng thanh gió mát.
Thích hợp đi làm vài việc mà ban ngày không thể làm. Sau khi ngâm mình bằng dược cải thiện thể lực xong, Trình Diệu Vi chuyển bộ đồ đang mặc trên người thành đồ giống mấy tên sát thủ trong phim kiếm hiệp, lưu loát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tối hôm đó, có mấy vị quan to không ngủ được.
Sáng hôm sau, vào buổi triều sớm, có mấy người mang theo quầng thâm mắt thiết triều, ai hỏi gì cũng không nói. Nhưng có điểm chung là mấy vị này đều nhìn Thừa ướng bằng con mắt vô cùng phúc tạp, đến Thừa tướng cũng không hiểu bọn họ đây là bị làm sao.
Mà mấy người này nhìn nhau, dường như ai nấy đều ngầm hiểu, có một cảm giác đồng bệnh tương liền rõ rành rành.
Mấy vị quan lại còn lại không hiểu thế nào, nhưng rất nhanh, tới tối ngày hôm đó liền hiểu. Số lượng quan lại mất ngủ càng ngày càng nhiều, có người còn trực tiếp trông như già đi mấy tuổi. Ba ngày liền, số lượng chỉ tăng lên chứ không giảm đi. Duy Thừa tướng không sao. Tới ngay cả Cảnh Trì cũng không hiểu đây là chuyện gì, chỉ cho là mấy người này lại có chuyện gì giấu y, thành ra lập tức cho người đi điều tra. Trên đường trở về phủ sau buổi thiết triều ngày hôm đó, ngồi trong xe, Phó Ngạn không nhịn được hỏi.
Chủ tử, hôm nay là hạn cuối cùng người đưa ra cho Vương phi, người thực sự định…
Cảnh Trì liếc nhìn cận vệ của mình, có chút không hiểu. Sao nàng lại thu phục được cả tên này rồi?
Phó Ngạn, người theo ta bao lâu rồi?
Phó Ngạn giật mình, sau đó cúi đầu. Bẩm, đã hơn mười hai năm.
Mười hai năm bốn tháng- Cảnh Trì chữa – Cho nên hiện tại, có phải người đang đặt sự quan tâm nhầm chỗ không?
Phó Ngạn im lặng, hiểu được ý của Cảnh Trì. Hắn đã theo chủ tử lâu như vậy, chưa từng thắc mắc bất kì quyết định nào của y. Hiện tại lại vì một nữ nhân mà chất vấn y quả thực không xứng đáng với cái danh cận vệ trung thành.
Cảnh Trì gõ gõ bàn. Y nhìn chằm chằm vào chén trà, không nhịn được nghĩ tới gương mặt của Trình Diệu Vi.
Ba ngày này, Cảnh Trì phát hiện mình càng ngày càng không hiểu cô.
Y tự cho rằng mình đã sống trong hoàng cung cả đời người, nhìn thấu tranh đấu cùng thủ đoạn, thế nhưng mấy ngày nay, y lại hoàn toàn không hiểu được Trình Diệu Vi đây là muốn làm gì.
Cô hoàn toàn không có ác ý, chỉ đơn giản là tiếp cận y giống như đó là chuyện bình thường như chuyện hít thở vậy. Mỗi lần y từ buổi triều sớm trở về, cô lại bất thình lình xuất hiện, bế bổng y lên mang đi một đoạn, sau đó còn liên miệng nói y là đồ tàn tật, còn là gian thần.
Nhưng điều khiến Cảnh Trì ngạc nhiên nhất đó chính là ngữ khí mà cô dùng để nói ra những từ đó vô cùng bằng phẳng, hoàn toàn không có ý xúc phạm nào. Hơn nữa, khi cô nói ra những từ đó, ngữ khí cũng hoàn toàn không có chút chập chùng. Cho nên nhiều khi phải mất một lúc
Cảnh Trì mới để ý cô vừa nói gì.
Thời gian ba ngày, số lần tiếp cận y của cô cũng chỉ có như vậy. Cảm giác giống như cô chỉ tới gần y để bế y đi một chút, sau đó mắng hai câu rồi lại đi, hoàn toàn không có ý gì khác.
Cơ hội tiếp cận y của cô rất nhiều, muốn giết đã giết rồi, cần gì phải lằng nhằng như vậy?
Cho nên chẳng lẽ những lời mà cô nói là sự thật? Cô chỉ đơn thuần muốn có một cuộc sống tốt hơn? Nếu vậy mắng y làm cái gì?
Ngày đó sau khi y cử ám vệ đi điều tra, hai ám vệ luôn thay phiên theo dõi Trình Diệu Vi từ ngày đầu cô vào phủ cũng đã xác nhận hoàn toàn không có vấn đề. Cô từ lúc vào phủ luôn ở trong phủ, chưa từng đi đâu, người ngoài cũng không có cơ hội để đánh tráo.
Chỉ có thể kết luận, từ trước tới nay Trình Diệu Vi vẫn luôn giấu diếm thực lực, hiện tại… hiện tại hẳn là bởi vì nghĩ thông rồi, cho nên quyết định để lộ ra.
Mặc dù phương án này rất có lý, nhưng không hiểu sao trong lòng Cảnh Trì vẫn cảm thấy không phải rất muốn chấp nhận. Cảm giác giống như có cái gì đó không đúng. Y vẫn muốn tin rằng người kia không phải “Trình Diệu Vi mày quen.
Cảnh Trì trầm mặc suy nghĩ, bất tri bất giác đã về tới phủ.
Vừa thấy xe ngựa của y dừng lại, tổng quản đã vội vàng chạy tới.
Lúc Cảnh Trì xuống xe, tổng quản liền trưng bộ mặt vừa mừng vừa sợ, kh người chào đón. –
Vương Vương gia …
Có chuyện gì?- Cảnh Trì có thể nghe được tiếng hạ nhân xì xào bàn tán từ tận chỗ này.
Vương phi Vương phi… Tổng quản run run chỉ vào bên trong, vẫn là bộ dạng vừa sợ vừa muốn cười.
Cảnh Trì liếc nhìn Phó Ngạn phía sau, Phó Ngạn cũng hiểu ý đẩy y vào.
Cảnh Trì gõ gõ tay vịn xe lăn, trong đầu xuất hiện ra một suy nghĩ hoang đường. Lẽ nào nàng thực sự…
Không. Không có lẽ nào.
Dù nàng thực sự là con gái cưng của Thừa tướng, đó cũng không phải là số mà Thừa tưởng phủ có thể lấy ra được.
Nhưng tới khi Phó Ngạn đẩy Cảnh Trì đến khố phòng theo chỉ dẫn của tổng quản, Cảnh Trì lại phát hiện ra, mình nhầm rồi.
Hàng rương vàng bạc cùng ngân phiếu chất đầy cả khối phòng. Trình Diệu Vi đang ngồi trên hai cái rương, vất chân nhìn thành phẩm của mình. Không hiểu sao Cảnh Trì lại không thấy cái tư thế của cô có chút bất nhã nào. Cảnh Trì ra hiệu cho Phó Ngạn đi ra ngoài, lúc này Trình Diệu Vi mới để ý tới y.
Thế nào?- Cô hỏi. – Ngươi lấy đâu ra chỗ này?- Cảnh Trì nhíu mày.
Trình Diệu Vi chỉ cười mà không nói. Cô đi tới bên cạnh
Cảnh Trì, ngồi xuống trước mặt y, khẽ nghiêng đầu. –
Chỗ này bằng hai lần số người yêu cầu. Như vậy, không biết Nhiếp chính vương đại nhân có thể tăng thêm chút quà khích lệ hay không?
Người vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Nhiếp chính vương đại nhân, ngài có biết, đất nước hưng thịnh, dân chúng sung túc, người được lợi nhất là ai không?- Trình Diệu Vi mỉm cười hỏi. – Là quan lại. Cho nên, ngài đáng ra không nên đòi tiền ta, mà nên tới đòi tiền bạn họ mới đúng. Nếu hỏi đúng cách, bọn họ sẽ ngoan ngoãn giao ra thôi mà.
Trình Diệu Vi liếc mắt nhìn về đống rương vàng bạc sau lung.
Ngoan ngoãn giao ra? Rốt cuộc là cô hỏi kiểu gì?