Chapter 159 Giống cái đừng chạy (49)
Nguyên soái! Afreid hoảng hốt.
Mở cửa?
Hiện tại đứng cách một tấm kính cũng có thể cảm nhận được cơn khát máu trong đôi mắt của Trình Diệu Vi. Hiện tại nếu có người bước vào, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ? Đây là không muốn mạng nữa sao?
Dederick liếc mắt qua, Afreid lập tức lạnh sống lưng, cuối cùng vẫn là căn môi, mở cửa.
Cửa vừa động, Trình Diệu Vi đã quay qua. Trong một khoảnh khắc, cô lập tức lùi lại một bước, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ như dã thú bị chọc giận.
Dederick không quan tâm, đi thẳng vào trong.
Khoảnh khắc y đi vào, cửa cũng hạ xuống.
Trình Diệu Vi dường như không nhìn thấy là ai đi vào, tiếp tục lùi lại, trong cổ họng lại phát ra tiếng gầm gừ. Cô siết chặt tay tới độ bật máu, răng nanh bắt đầu mọc dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thú nhân rơi vào hiện tượng phản tổ đều mất hết lý trí, cũng không thể kiểm soát được bản thân, nhưng dường như Trình Diệu Ví không phải như vậy.
Cô đang chống cự.
Có hi vọng Dederick tiến tới Lần trước là cô đã cứu y.
Hiện tại tới lượty.
Dederick phóng tỉnh thần lực ra.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, Trình Diệu Vi cũng theo bản năng thả tỉnh thần lực ra, chống lại tinh thần lực của Dederick Hai lưồng tỉnh thần lực cấp S gặp nhau khiến cho.
tấm kính dày nửa mét rung động, sau đó bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Afreid cần răng chịu đựng, tay sẵn sàng ấn vào.
nút báo động để mọi người trên tàu chạy thoát.
Tỉnh thần lực của Dederick và Trình Diệu Vi va chạm với nhau, giãng co mãi không phân thẳng bại.
Dederick có thể cảm nhận được, đó không phải là toàn lực của cô. Trình Diệu Ví thực sự là đang kiềm chế.
Y tiến lại một bước, cất giọng Dominic.
Trình Diệu Vi lập tức lùi lại, gầm lên một tiếng như đe doạ, tinh thần lực cũng theo đó mạnh thêm.
Tinh thần lực của Dederick vốn không mạnh bằng, lập tức bị đẩy lùi. Dederick cũng cảm nhận được đầu nhói đau. Y hơi cau mày một chút Vào khoảnh khắc đó, Trình Diệu Vi đột nhiên mở lớn mắt, tỉnh thần lực cũng thối lui một chút.
Dederick không bỏ qua thay đổi này, lập tức tiến lại Dominic. Tỉnh táo lại đi.- Y hơi gắn giọng, uy áp cũng lộ ra.
Long tộc không giống những thú nhân khác, có uy áp trời sinh. Loại uy áp này có thể áp chế những loài khác, khiến những loài khác sợ hãi, hoặc là bất tri bất giác muốn tuân theo.
Theo lẽ thường, thú nhân đang ở trạng thái phản 1ổ không cảm nhận được loại uy áp này, nhưng Trình Diệu Vi không giống. Cô chưa rơi hoàn toàn vào trạng thái đó, vẫn còn cứu được.
Trình Diệu Vi ngừng lùi lại, tinh thần lực cũng yếu đi. Cô hơi cau mày, dường như vì uy áp kia mà cảm thấy khó chịu Chợt, Dederick nghe được cô đang nói gì đó.
Nam chính… Giết Dederick nhíu mày, tiến lại càng gần hơn. Lúc này Trình Diệu Ví không lùi lại nữa mà làm ra biểu cảm vô cùng khổ sở cùng khó chịu. Cô giống như bắt đầu lấy lại lý trí Dederick tăng cường uy áp, tinh thần lực cũng được thế lấn tới. Mặc dù hiện tại đầu y có chút đau, thế nhưng y cũng đã thấy được hiệu quả.
Phải đem cô trở lại Băng mọi giá phải đem cô trở lại Y còn chưa nói với cô tình cảm của mình. Bọn họ còn rất nhiều thứ chưa làm.
Lớp kính bảo hộ bên ngoài vì uy áp và năng lượng của Dederick mà bắt đầu vỡ nát. Trình Diệu V¡ cũng theo đó dần dần lấy lại thần trí.
De… Dederick2- Cô nhíu chặt mày, lại lắc lắc đầu thêm hai cái, giống như mắt vẫn chưa nhìn rõ.
Ừ.- Dederick tới bên cạnh cô, tinh thần lực ập vào đầu cô, hoàn toàn không cho phép phản kháng.
Hai mắt Trình Diệu Vi tối lại, cô ngã xuống, ngã vào vòng tay Dederick.
Đầu Dederick tê dại, mọi thứ bắt đầu ong ong. Chỉ là thần trí y vấn rõ ràng. Y cảm nhận được, Trình Diệu Vi đã trở về bình thường.
Dederick tự mình đưa Trình Diệu Ví tới phòng y tế, sau đó trực ở đó cả đêm.
Trình Diệu Vi cảm thấy mình rơi vào một trạng thái hưng phấn không thể tả. Khoảnh khắc mà răng nanh của cô cảm sâu vào thịt của con sư tử trước.
mặt, hai mắt cô bị một màu đỏ che khuất. Có một thứ gì đó trong cô phá vỡ xiềng xích mà ra. Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là giết sạch những gì ở trước mắt.
Nhưng cô cũng biết đó là sai.
Trình Diệu Vi kiềm chế lại xung động của bản thân, mỗi một bước đi, mỗi một lời nói ra đều giống như bị kim đâm vào.
Cô muốn giết tất cả.
0ô muốn xé xác tất cả.
Muốn ngửi thấy mùi máu tanh.
Chỉ là vào lúc đó, cô biết mình không được làm.
thế.
Đều là người của mình Không thể giết.
Nếu giết sẽ phải vào tù, không thể ở bên Dederick.
Cho nên cô kiềm chế.
Nhưng cô biết mình không kiềm chế được lâu, cho nên đã tự đi vào trong lồng giam Khoảnh khảc lồng giam đóng lại, lý trí của Trình Diệu Vi cũng triệt để không còn. Cô giống như bị giam trong một cái lồng tối đen, vừa tối vừa chật chội. Dù sát ý vẫn còn, nhưng cô cũng không làm gì được.
Cho nên cô ngồi im ở đó.
Chờ đợi.
Chờ một lưồng sáng mỏng manh xuất hiện giải cứu cô.
Vào khoảnh khắc cửa phòng giam mở ra, Trình Diệu Vi lại ý thức được, người đi vào là người mà cô tuyệt đối không muốn tổn thương. Nhưng người đó là ai, Trình Diệu Ví lại không nghĩ ra được.
Nhưng sau đó, tất cả lại biến mất.
Trình Diệu Vi vùng vấy trong bóng đêm, cố găng cử động thân thể, cố gắng tỉnh lại.
Tỉnh rồi?- Giọng nói quen thuộc vang lên.
Mất hai giây để thấy lại ánh sáng, mất thêm nửa giây nữa để ý thức được người vừa gọi mình là ai, Trình Diệu Ví thở nhẹ ra một hơi Ừm Dederick lúc này cũng như trút được một gánh.
nặng trong lồng ngực.
Còn nhớ gì không?- Y hỏi Trình Diệu Ví lắc đầu.
Còn nhớ được em làm anh đau. Còn lại đều không nhớ nữa Dederick sửng sốt, lồng ngực hơi nóng lên Trong lúc đó, cô lại chỉ nhớ một chuyện như vậy?
Xin lỗi.- Trình Diệu Vi kéo tay Dederick.
Dederick lắc đầu Anh cứu mạng em đấy.- Trình Diệu Vi cười cười.
Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp.- Dederick đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Lần này tới phiên Trình Diệu Vi ngạc nhiên.
Vậy xin hỏi ngài khi nào muốn thị tẩm?
Nói nhăng nói cuội gì thế? Em còn căn hồi phục.- Dederick cau mày.
Hm?
Trình Diệu Vi ngồi dậy.
Không bị thương ở đâu, đầu cũng không đau, làm.
gì có chỗ nào cần hồi phục?
Nhưng khi cô thấy vành tai đỏ bừng của Dederick, cô mới chợt hiểu ra Trình Diệu Vi nhảy xuống khỏi khoang chữa trị, bế Dederick lên.
Em làm gì?- Dederick giật mình.
Trước kia không làm là vì không có cơ hội, không có thời gian. Hiện tại cơ hội và thời gian đều.
có, anh nói xem em muốn làm gì?- Trình Diệu Vi đạp cửa phòng y tế, đi thẳng ra ngoài.
Trên hành lang có rất nhiều người, nhưng ai đi qua bọn họ cũng quay đầu đi nơi khác, coi như ta không thấy gì, càng khiến Dederick ngượng ngùng hơn.
Y là Nguyên soái, là một thú nhân. Sao có thể bị bế đi như vậy?
Em vừa mới tỉnh lại.- Dederick có chút bất Nhưng em cũng không có chỗ nào bị làm sao cả – Trình Diệu Vi cười cười Để ngày mai.
Bao giờ cho đến ngày mai.- Trình Diệu Vi ẩm nhẩm một câu, sau đó dùng quét võng mạc mở cửa phòng mình.
Phòng của cô vẫn ngăn nắp như vậy. Trình Diệu Vi đặt Dederick lên giường, sau đó lấy ra dụng cụ chuẩn bị Nói là làm, cũng không thể cứ thế đè người xuống rồi nọ kia, cô đâu có phải con nít nữa đâu mà tin vào mấy thước phim pỏn với truyện đam mỹ vớ vẩn.
Sau khi bị Dederick từ chối ngoài cửa, Trình Diệu Vi chờ y tảm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài Khoảnh khảc y bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô như con thú bị bỏ đói lâu ngày, vồ lấy y.