Chương 130
Sự kiện lớn sau đó thì chỉ có duy nhất hôn lễ của Alex. Mãi tới hôn lễ, Trình Diệu Vi mới được gặp anh dâu của mình – Serl. Đó là một giống cái hổ tộc, ảnh mắt đầu mày đều mang về kiểu diễm.
Vốn Alex là xà tộc trông đã có vẻ rất ma mị, nhan sắc đã thuộc tầm cao rồi, thế nhưng khi đứng cạnh hôn phu của mình, anh lại có vẻ hơi lép về về sắc đẹp. Quần chúng ăn dựa trên mạng tỏ vẻ đây là cặp đôi có giá trị nhan sắc cao nhất mà bọn họ từng gặp.
Ngày tổ chức hôn lễ, Đức vua cũng có tới, đích thân chúc phúc cho hai người.
Sau hôn lễ, Trình Diệu Vi mệt mỏi kéo lê thân xác của mình về nhà. Khi vào trong, lại phát hiện ra William đã sớm trở về. Thấy cô, William chỉ chỉ lên phòng cô, sau đó nhanh chóng đi về phòng mình.
Trình Diệu Vì nhíu mày. Có người tới? Còn ở trong phòng cố?
Là Adam à?
Trình Diệu Vi đi lên, lại cảm nhận được vòng tay bất thường, liền biết là không phải.
Trong phòng có bật đèn, Trình Diệu Vì đi vào, tiện tay đem cửa đóng lại.
Dederick mặc thường phục, đứng nghiêm trang trong phòng, quay lưng lại phía cửa.
Sống lưng thẳng tắp, bờ vai rộng, eo thon, chân dài, vừa nhìn liền biết là một nam nhân nghiêm cần.
Nghe thấy tiếng động, Dederick quay lại. Ánh mắt thể hiện vui buồn. Y nhìn Trình Diệu Vị, cũng không mở lời. Cuối cùng vẫn là Trình Diệu Vì lên tiếng.
Có chuyện gì sao?
Cô đi về phía tủ đồ, cởi bộ suit trên người ra.
Dederick bối rối đảo mắt đi nơi khác. không có gì.
Trình Diệu Vi tìm một bộ đồ thoải mái ở nhà mặc vào.
Không có gì? Hiện tại đã rất khuya.
Dederick hơi rũ mi. Thật sự là không có gì sao?
Trình Diệu Vi ngồi xuống giường, vỗ vỗ bên cạnh.
Dederick nhìn cô, sau đó do dự một lát mới đi lại gần, ngồi xuống. Nhưng khoảnh cách chỗ y ngồi và chỗ Trình Diệu Vì vỏ cũng không phải xa bình thường.
Trình Diệu Vì nhìn Dederick, Dederick lại rũ mắt, không biết là đang nghĩ gì. Trình Diệu Vi để y từ từ, quả nhiên sau 5 phút im lặng, Dederick đã phải lên tiếng trước.
Tôi… tới để cảm ơn cậu.
Cảm ơn?- Trình Diệu Vì nhướn mày.
Sau hôm đó thể lực và tinh thần lực của tôi đều khôi phục. – Dederick hơi nhíu mày.
Y không hề tập luyện hay uống thuốc. Điều bất thường duy nhất chính là thứ nước tắm kì lạ mà Trình
Diêu Vi cho y ngâm.
Thể lực và tinh thần lực của y đã hồi phục tới độ gần như không khác gì trước kia, thậm chí còn có dấu hiệu tăng trường. Không chỉ hai vị phụ thân mà ngay cả Đức vua cũng vui mừng khôn xiết. Bọn họ đang chuẩn bị thông báo tin y tỉnh lại ra bên ngoài, cũng chuẩn bị cho y nhậm chức trở lại. Tất cả những điều này là nhờ Trình Diệu Vi.
Cho nên Dederick nghĩ rằng mình nên cảm ơn cô.
Lần sau chỉ cần gửi tin nhắn là được. – Trình Diệu
Vị nói. –
Không được – Dederick lập tức phản bác. Sao có thể chỉ cảm ơn qua loa như vậy?
Hoặc là tới vào buổi sáng. – Trình Diệu Vì cười khë.
Vành tại Dederick hơi đò lên. Y cũng hiểu được, tới vào giờ này có chút không dùng mực cho lắm.
Như vậy… tôi trở về đây. Không làm phiền cậu nghỉ ngơi. – Y đứng dậy,
Trình Diệu Vi sao có thể buông tha cho y dễ dàng như vậy. Cô kéo tay Dederick lại, sao đó từ phía sau ôm lấy y, Hai người có chiều cao ngang bằng nhau, cho nên nhìn cũng không có chút nào mất tự nhiên.
Cô nói khẽ vào tai Dederick,
Thật sự là chỉ tới cảm ơn thôi sao?
Dederick rùng mình, lùi xa khỏi Trình Diệu Vi một chút, lại bị cô kéo trở về, hoàn toàn không thoát được. Y lại cảm nhận được nhịp tim mạnh bất thường của bản thân, cũng cảm nhận được cảm giác khác thường đang bao trùm khắp cả thân thể. Ừm. Chỉ là tới cảm ơn. – Dederick đáp, cũng không biết lời này là thật hay giả.
Hiện tại muộn rồi, quay về nguy hiểm. – Trình
Diệu Vì nói một câu tràn ngập mùi có ý xấu.
Hiện tại nơi nào cũng có camera, hệ thống giao thông lại cực kì an toàn, có chỗ nào nguy hiểm? Hơn nữa, dù Dederick có đi bộ về nhà đi chăng nữa, ai lại dám tấn công y?
Hiện tại y là người có thể lực cấp S đấy.
Hiển nhiên Dederick cũng biết điều này, thế nhưng không hiểu vì sao y lại không phản bác. Hoặc đúng hơn, trong lòng y hiều, chỉ là y không dám thừa nhận mà thôi.
Ở lại đây đi. – Trình Diệu Vi nói, hôn khẽ lên cổ Dederick.
A!
Dederick giật mình, cả người lại đang bị Trình Diệu Vì giữ chặt, cho nên cũng chẳng thoát đi đâu được. Y mở miệng như muốn nói gì đó, một lúc sau mới tìm được từ ngữ phù hợp.
Còn phòng trống sao?- Y hỏi.
Không còn. – Trình Diệu Vi không rõ thật giả nói.
Vậy…
Ngủ ở đây. – Cô tình ruổi đáp.
Mọi lời nói của Dederick như nghẹn trong cuống họng. Y không biết vì sao tình huống lại trở nên như thế này. Thực sự là y chỉ tới để cảm ơn mà thôi. – Nhưng có một giọng nói ở trong đầu Dederick cho y biết, thực ra cũng không phải như vậy.
Đúng. Nếu chỉ là cảm ơn, vậy tại sao y lại phải tới vào giờ này chứ? Nếu là không có mục đích gì khác, vậy tại sao y lại không từ chối?
Tới cảm ơn chỉ là một cái cớ.
Dederick biết điều này.
Y biết là mình muốn gặp lại người đang đứng phía sau y.
Y vốn nghĩ, ngày đó đáng ra y nên giữ người lại
Nhưng sau đó Trình Diệu Vì cũng không quay lại, cho nên y mới phải đích thân tới đây.
Y là muốn gặp Trình Diệu Vì mà thôi. Nhưng Dederick không dám thừa nhận.
Y không dám thừa nhận mình nhanh như vậy đã có cảm tình với một người, hơn nữa đối phương còn là thủ nhân. Cho nên ý tìm một cái cớ để che đậy đi mục dịch thực sự của mình.
Y thực sự là một người đáng khinh.
Tôi… – Dederick muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được thành lời. Y thở ra, – Như vậy… không làm phiền cậu chứ
Trình Diệu Vi cười cười,
Sao có thể.
Vậy… tôi báo lại với quản gia. Cậu trước tiên buông ra. ra một bước. Mục đích đã đạt thành, cô cũng không sơ Dederick sẽ nuốt lời.
Kể cũng là… Rốt cuộc vì sao Dederick lại khác biệt?
Cô cũng không biết. Chỉ là từ khi nhìn thấy nam nhân này, cô đã muốn trêu chọc y, muốn cưng chiều ý, muốn bảo vệ y, muốn làm cho y cười, lại muốn làm cho y khóc, muốn gần gũi y, muốn bắt nạt y. Hàng loạt ham muốn trỗi dậy khiến cho chính bản thân Trình Diệu Vi cũng bối rối không hiểu mình đây rốt cuộc là bị làm sao vậy.
Nhưng thời gian cô ở lại một thế giới cũng không phải rất lâu, cho nên cô quyết định trước tiên thuận theo lòng mình đã, nguyên nhân tìm sau.
Sau khi Dederick đã liên lạc với quản gia, Trình Diệu Vị liền kéo y lên giường. Cả người Dederick căng thẳng khiến cho Trình Diệu Vì có chút buồn cười.
Cô nằm xuống, chủ động dịch lại ôm lấy Dederick.
Ban đầu Dederick có chút ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh đã thả lỏng xuống một chút.
Trình Diệu Vi nhìn gương mặt của Dederick gần trong gang tắc, đột nhiên tiền lại.
Dederick giật mình, vội vàng nhắm mắt. Trình Diệu Vi hơi ngừng lại, sau đó khẽ cười, hôn nhẹ lên trán ý sau đó rất nhanh đã lùi ra.
Dederick mở mắt nhìn cô, giống như ngạc nhiên.
Trình Diệu Vi cười cười.
Ngu di. Nói rồi, cô kéo Dederick vào sát mình hơn.
Dederick chớp mắt hai cái, sau đó nhắm mắt lại. Lần đầu tiên trong hai tuần, y có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.