Chương 122
Từ khi còn nhỏ, tính để phòng của Dederick đã rất mạnh. Chỉ cần có người khác ở bên cạnh, y nhất định sẽ không thả lỏng cảnh giác, đừng nói là ngủ.
Y vốn tưởng là khi nằm cạnh nam nhân này y cũng sẽ như vậy, nhưng ai ngờ y lại ngủ mất.
Y vốn tưởng là mình sợ hãi cảm giác lại lần nữa hôn mê tới không tỉnh lại được nên sẽ khó ngủ một thời gian, ai ngờ vừa tỉnh lại được tầm hai mươi phút thì y lại ngủ luôn được.
Trình Diệu Vi cũng không ngờ Dederick lại có thể ngủ nhanh như thế. Cô ôm y sát vào, sau đó đưa tinh thần lực vào, bắt đầu chữa trị cho y.
Có thể là cảm thấy thoải mái, có thể là bởi vì cô dùng đúng cách, Dederick vậy mà lại bắt đầu hầm hà trong cổ họng.
Trình Diệu Vì ở trong lòng kêu khổ.
Đừng người ơi. Người đánh thức hại con đại xà của tôi dậy vào lúc này thì tôi có trăm cái miệng cũng không giải thích được đâu.
Tĩnh tâm tĩnh tâm.
Đọc Thanh tâm chú nào.
Nhưng Trình Diệu Vi không nhận ra nguyên nhân thực sự mà Dederick hầm hừ tới là thoải mái như vậy.
Theo thói quen của đời trước, Trình Diệu Vì đưa tinh thần lực không chỉ vào vùng tinh thần của Dederick mà là đưa vào cả thân thể.
Trong vô thức, cô đang chữa trị cho toàn bộ thân thể hoạt động, hiện tại đang được tinh thần lực của Trịnh Diệu Vì xoa bóp từ bên trong, mạch máu cũng dần dân thông, cơ bắp cũng được kích thích để hoạt động lại. […]- Cô làm như vậy có khác gì hấp diêm người ta bằng tinh thần đâu, người ta không rên mới là lạ,
Mặc dù biết, thế nhưng hệ thống quyết định im lặng để Trình Diệu Vì chịu khổ.
Vốn tưởng chỉ có như vậy là hết, thế nhưng khi thuốc bắt đầu có tác dụng, Dederick lại ngủ càng không yên ổn hơn.
Trấn y toát mồ hôi, hơi thở dồn dập, gương mặt ứng hồng, tay ôm chặt Trình Diệu Vi.
Trình Diêu Vì biết đây là thuốc đang có tác dụng, y Đình Ho nổi đau lắm, nhưng mà đậu má nó cô mới là người khổ nhất đây này.
Từ lúc Dederick bắt đầu ôm lấy cô, con hàng đang chềnh ềnh giữa chân cô đã bắt đầu rục rịch. Cô vừa phải chữa trị tinh thần cho Dederick, vừa phải hát Bé đi ngủ đi cho con hàng không biết điều. Nó vừa mới đồng ý đi ngủ không lâu, Dederick lại bắt đầu rên rỉ, lần này còn với cường độ hơn cả lần trước.
Trình Diệu Vi giơ cờ trắng đầu hàng, thu tinh thần lực vě.
Chịu thua.
Đứng Đừng đánh thức con quái vật đang ngủ say…
U… – Dederick nhíu mày, ôm Trình Diệu Vi càng chặt, lại dụi một chút vào cổ cô.
K.O!
Ông trời ơi…
Hôm nay là ngày tàn của con ư?
Con đã làm gì nên tôi?
Hiện tại, chẳng cần cúi xuống nhìn, Trình Diệu Vi cũng có thể biết được con hàng của cô đã ngóc đầu say hello chào ngày mới. Cô ở trong lòng tự mắng chửi bản thân, mắng chửi hệ thống, mắng chửi hai con hàng trời đánh, duy chỉ không mắng Dederick.
Sau khi mắng xong, cô bắt đầu nhắm mắt tường tượng 7749 thước phim kinh di,
Nhưng vì sao ma nữ không đầu lại có vòng 1 ngon như vậy?
Vì sao con quỷ kia lại có cơ bắp đẹp thế?
Trình Diệu Vị cắn môi, trợn to mắt nhìn trời.
Những thứ mà não bộ ta suy diễn ra khi ta thật là đáng sợ.
Không!
Ta không thể chịu thua được.
Ta là một cô gái đơn giản thuần khiết, không dính vào thủ vui tầm thường này.
Trình Diệu Vì lại nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ những vấn để mang tính triết học:
Cho tới tận sáng, khi Dederick vì ánh sáng chiếu qua cửa sổ mà tỉnh dậy, Trình Diệu Vì cuối cùng cũng dỗ được con đại xà trong quần mình đi ngủ.
Dederick phát hiện ra là mình ngủ một mạch từ tối tới sáng, không những ngạc nhiên mà còn có chút bối rồi. Nguyên nhân là bởi vì y đang ôm chặt lấy Trình Diệu Vì không buông.
Dederick luống cuống, nhưng lại không biết Trình
Diệu Vì đã dậy hay chưa cho nên cũng không dám cử động mạnh.
Dederick nằm im lặng suy nghĩ, sau đó bất tri bất giác lại cảm thấy người đang nằm cạnh mình có chút ẩm, hơi nhích vào một chút. Lúc này Dederick lại cảm nhận được bất thường, giật này mình.
Có cái gì… chọc vào người y
Vâng.
Xin trân trọng giới thiệu thất bại của tạo hoá – Trình
Diệu Ví. Cô gái trong thân xác đàn ông sau một đêm học về triết học cao siêu của đấng toàn năng, cuối cùng cũng dỗ được tiểu huynh đệ đi ngủ thì lại vì một động tác của Dederick mà thất bại.
Trình Diệu Vị thừa nhận, mình đã thua.
Cô im lặng chờ Dederick đá mình ra, nhưng chờ mãi mà Dederick lại không động.
Dederick cũng nằm chờ Trình Diệu Vi tỉnh, thế nhưng cô lại cũng im lặng không có động tác gì.
Thể là trong không khí vô cùng im lặng và gượng giao gây ra bởi con mamba ngóc đầu vô duyên, cả hai cùng nằm chờ đối phương có động tĩnh trước
Cuối cùng, vẫn là quản gia tới cứu cánh. Ông gõ cửa sau đó nói.
Thiếu gia, thiếu gia Bradfield, đã tới giờ thức dậy rồi ạ. Hôm nay thiếu gia Bradfield còn phải đi dạy, nếu tôi không nhầm.
Trình Diệu Vi giật mình, đúng rồi, còn phải đi dạy.
Cô hơi lùi ra khỏi Dederick, ngồi dậy thì lại phát hiện
Dederick đang nhắm mắt, rõ ràng là giả vờ, vành tai vẫn còn đỏ bừng còn gương mặt thì hơi hồng hồng vì nhiệt
Mau vô liêm sỉ của Trình Diệu Vị nổi lên. Nhìn một người đơn thuần như thế này, là ai thì cũng muốn vậy bắn nha. […]- Không. Chỉ có cô thôi. Tuyệt đối chỉ có cô thôi.
Trình Diệu Vì cúi xuống, hôn lên trần Dederick.
Tôi đi trước. Mấy ngày này đừng có vận động mạnh. Nếu xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ phạt anh đấy.
Nói xong, cô còn thuận tiện bóp một cái.
Dederick giật mình, mở lớn mắt nhìn gương mặt điển trai gần sát của Dominic, vành tai lại không tự chủ được nóng lên.
Người này sao lại có thể như vậy? Nhưng Trình Diệu Vì chính là như vậy. Cô đứng dậy, đi vào mượn tạm nhà vệ sinh của Dederick mười lăm phút sau đó trở ra, trên mặt lại là nụ cười như thường ngày. Dederick nhìn cô, không biết là nghĩ tới cái gì, mặt lại đò hơn. Trình Diệu Vì cười cười.
Nguyên soái thì nguyên soái, nhưng cũng là một đứa trẻ mới hai máy ba mươi tuổi mà thôi. […]- Và cô là bà cô già cứng lên với “đứa trẻ” ba mấy tuổi đó đấy.
Khi Trình Diệu Vi đi ra ngoài, quản gia cúi đầu chào cô, sau đó liếc nhìn bên trong. Thấy Dederick đang nằm trên giường ngày người suy nghĩ, thi thoảng mày lại cau lại, ông cười cười.
Thiếu gia. Mười phút nữa tôi sẽ cho người mạng bữa sáng tới cho cậu.
Dederick lúc này mới hồi thần, thu lại bản mặt bạn này của mình, nghiêm túc ừ một tiếng. Quân gia bằng nhiên cảm thấy khoé mắt mình cay cay.
Thiếu gia của bọn họ trở về thật rồi.
Sau khi Dederick ăn sáng xong, hai vị phụ thân của y liền đi vào. Hai người bọn họ hỏi hết câu này tới câu kia về tình trạng sức khỏe hiện tại của Dederick.
Dederick lúc này mới để ý, cơ bắp tối hôm qua còn đau đớn không có sức lực, hiện tại lại có cảm giác khoẻ mạnh như thường.
Vốn Dederick định nói ra, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, y lại lắc đầu.
Hai vị phụ thân của Dederick cũng hiểu được. Họ gọi bác sĩ tư nhân vào khảm cho Dederick. Sau khi khám, bác sĩ kết luận rằng Dederick đang dần dần bình phục, không có di chứng gì, đây đúng là kì tích.
Nhắc tới kì tích, trong đầu Dederick không tự chủ được hiện lên gương mặt của Dominic.