Chương 108

Chiếc vòng tay này từ rất lâu trước đây, Tư Tĩnh đã thấy Trình Diệu Vi đeo. Nhìn bề ngoài, cũng không phải là pháp khí, nhưng cậu lại chưa từng thấy cô cởi ra.

Trong lòng Tư Tĩnh đã mặc định coi chiếc vòng kia là một vật gì đó vô cùng quý giá với Trình Diệu Vĩ, cho nên cậu cũng chưa từng hỏi. Nhưng hiện tại… cô lại để máu của cậu chảy vào? Đây không phải là nghi thức nhận chủ sao?

Trình Diệu Vi hiểu được Tư Tĩnh thắc mắc, thế nhưng cô cũng không có ý định giải thích. Chiếc vòng này là lúc trước khi cô rảnh rỗi, lại tìm được trong không gian mấy viên pha lê màu xanh, dựa vào kí ức kiếp trước còn lại, làm ra một chiếc vòng giống chiếc mà Sở Nhân Kiệt tặng có, coi như là để làm kỷ niệm.

Nhưng đương nhiên, pháp khí thì cũng phải có một công dụng gì đó, cho nên cô liền cho nó cái công dụng tìm trẻ lạc. Đúng hơn là, cô muốn theo dõi Tư Tình để biết được cậu ở nơi nào mà còn kịp thời đi tìm. Nhưng lâu như vậy, cô vẫn luôn trì hoãn, bởi vì cô tin tưởng Tư Tịnh sẽ không thể hắc hoá nhanh như vậy được. Hiện tại thì hay rồi, dù có dùng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng nữa. Nhưng thôi, còn nước còn tát.

Sau khi đã lấy đủ máu, Trình Diệu Vi lại lấy thuốc ra bội cho cậu. Nhìn mấy viên pha lê đổi thành màu đỏ sau đó trở về màu xanh như nguyên bản, tâm tình Trình Diệu Vì cực kì tốt. Cô thu tay về. Sau này dù người ở đâu, vì sự cũng sẽ tìm được ngudi.

Cô theo thói quen xoa xoa má Từ Tĩnh.

Sư phụ. người vì con mà gặp nhiều phiền phức như vậy… Con không xứng… – Tư Tỉnh cúi đầu.

Cậu thực sự không hiểu vì sao Trình Diệu Vi lại tốt với cậu như vậy. Lúc trước, khi thức tỉnh kí ức, Tư Tĩnh đã nghi ngờ Trình Diệu Vi, đã từng để ý cô một thời gian rất dài. Khi cô lấp vực, cậu cũng đã dự định sẽ hỏi cô cho rõ ràng, thế nhưng Tư Tĩnh không làm được. Đối với cậu, Trình Diệu Vì là người đầu tiên quan tâm, chăm sóc cậu. Là người thầy đầu tiên, và cũng là người đầu tiên làm sống lại trái tim tưởng chừng đã chết của cậu. Tư Tĩnh coi có giống như nữ thần trong lòng, làm hết sức để bảo vệ ánh hào quang này. Cậu không muốn Trình Diệu Vi nhìn mình bằng ánh mắt kinh tởm như những nhân loại khác khi nhắc tới ma tộc, cũng không muốn cô nhìn cậu bằng ánh mắt thất vọng hay căm thù. Cậu chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt ấm áp cùng nụ cười của cô, như vậy là đủ rồi.

Nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng cô vẫn biết. Tư Tĩnh còn tưởng cô sẽ làm theo lời của những người kia để tránh phiền phức. Cậu còn tưởng rằng cô sẽ vứt bỏ cậu, không cần cậu nữa.

Vậy mà hết lần này tới lần khác, cô lại cho cậu hi vòng.

Người thực sự muốn giữ con ở bên cạnh sao? Nhà cũng đã chuẩn bị rồi, nói cái gì thế? Trình

Diệu Vì nhướn mày, véo má Từ Tĩnh một cái thật mạnh.

Tư Tính giật mình, lúc này mới nhìn căn tiểu viện kia, rõ ràng không phải là dành cho một người ở. Cô đã chuẩn bị nơi này từ khi nào?

Thế nào? Không phải nói muốn ở ta nốt phần đời còn lại sao?- Trình Diệu Vì hỏi. Vừa mới nói tối hôm qua, sáng nay lại đã muốn quên, nhóc con cũng có trí nhớ tốt thật ha?

Tư Tinh ban đầu là không dám tin, sau đó liền vui mừng tới không biết làm sao, đi tới ôm chầm lấy

Trình Diệu Vi.

Được rồi. Sau này ở nơi này, muốn ra ngoài du ngoạn thì đi cùng nhau. Ngày rộng tháng dài, không tin là không phá được cái xích sắt kia. Trinh Diệu Vi vỏ võ vai Tự Tĩnh.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể cậu run lên, có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của cậu, mất không chút giấu vết. cũng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang thấm vào y phục của cô.

Đột nhiên, trong đầu Trinh Diệu Vi hiện lên một suy nghĩ hoang đường, nhưng nó lại nhanh chóng biến

Khi đã quyết định xong rồi, Tư Tỉnh liền ngoan ngoãn làm cún con đi dọn nhà quét vườn. Buổi tối hôm đó, bọn họ đã có thể vào ở.

Căn phòng được Tư Tĩnh quét dọn sạch sẽ, hoàn toàn không có một vết bản nào. Trình Diệu Vi vô cùng hài lòng. Mặc dù có không cần ngủ, thế nhưng ngủ sẽ làm cô không quên mất mình là con người. Hơn nữa, hiện tại cô cũng không muốn tu luyện, ngủ cũng được.

Vốn tưởng ở nơi này cô sẽ được ngủ ngon, thế nhưng Trình Diệu Vì không ngờ, tới tối, Tư Tĩnh vậy mà lại dám mò lên giường cô.

Mặc dù vào khoảnh khắc nhận ra đó là Tư Tĩnh, Trình

Diệu Vi đã kịp thời thu lại linh lực đang chuẩn bị phóng ra, thế nhưng cô vẫn rất giận đã

Làm gì? – Cô nhíu mày.

Sư phụ… con sợ… – Tự Tĩnh nhẹ giọng nói.

Bình thường, một đại nam nhân hai một tuổi nói cái gì mà so với hai, sau đó dính vào người có như thế này, Trình Diệu Vi sẽ lập tức quy vào dạng biến thái và làm trò mèo, sau đó cho một cước. Thế nhưng khi đối phương là Tư Tỉnh, cô lại không xuống tay được. Cuối cùng, người thua vẫn là Trình Diệu Vi.

Sợ cái gì? – Cô hỏi, đồng thời kéo chăn lên đắp từ tế cho Tư Tỉnh.

Tư Tĩnh thấy như vậy bắt đầu được nước làm tới, nhích nhích lại gần.

Sợ lúc con ngủ, sư phụ sẽ biến mất. – Tư Tĩnh rầu rĩ.

Mặc dù lý trí thì nói cho Trình Diệu Vì biết là nhóc con này có thể đang giả vờ, thế nhưng cái máu cuồng đồ đệ của cô lúc này lại trổi lên.

Ngủ đi. Không có chuyện đó,

Tư Tinh không đáp lại, chỉ là vòng tay ôm Trình Diệu

Vị thật chặt.

Trình Diệu Vì không quen bị người ôm ấp như thế này lắm, thế nhưng cô cũng không đầy Tư Tĩnh ra được.

Số ta khổ quá.

Nhưng Trình Diệu Vi vẫn là ngủ tới sáng.

Sáng hôm sau, khi thấy Trình Diệu Vi không biến mất, Tư Tĩnh cao hứng tới độ cái đuôi cũng có thể vềnh lên trời. Thấy cậu như vậy, Trình Diệu Vi cảm thấy cái cổ của mình cũng không đau lắm.

Đương nhiên, mọi chuyện cũng không chỉ dừng lại ở đầu dùng dù loại lý do để chui vào giường cô. Tới tuần thứ hai, cậu thậm chí còn không cần lý do nữa, cử tới giờ ngủ là lon ton chạy theo cô vào trong, sâu đó lăn tới vị trí thoải mái nhất mà nắm.

Sao không leo lên trên cổ ta mà nằm luôn đi?

Trình Diệu Vì mắng Tư Tĩnh ở trong lòng, nhưng kết quả vẫn là ôm cậu đi ngủ.

Đúng. Sau ngày đầu tiên bị ôm tới đau cả cổ, ngày thứ hai, Trình Diệu Vi đã đổi thành tư thế nữ tổng tài bá đạo, đề Tư Tính gối đầu lên tay minh, sau đó ngủ thắng tới sáng.

Dường như Tư Tĩnh ban đầu cũng không thích ứng với tư thế đó lắm, bởi vì rõ ràng là cậu cao hơn cô. Vậy mà tới ngày thứ hai, ai đó đã bộc lộ hết tiềm năng của cún con, rúc vào cổ cô ngủ như đúng rồi,

Nếu là bình thường, Trình Diệu Vì nhất định sẽ đảo mắt như đảo lạc, nhưng nhắc lại lần nữa, vì đây là Tư Tĩnh, cho nên dù trong lòng có ý kiến gì thì cô cũng chỉ có thể trút giận lên má cậu được thôi chứ làm gì được cho đời.

Vậy là những ngày sau đó, ngày Tư Tĩnh cũng thức dậy với tinh thần sảng khoái, tâm tình hạnh phúc và hai cái má sưng đỏ. Và Trình Diệu Vị thì ngày nào cũng nhìn cậu vềnh đuôi lên trời, vừa tu luyện vừa cười như bị thiểu năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play