Chương 107

Sau khi cười xong, Trình Diệu Vì mới lắc đầu. Không thể trách được. Pháp khi cuối cùng cũng chỉ là một cái pháp khí, dù có hoá hình người thì cũng không khác được. Pháp khí bản mệnh sẽ một lòng phò tá chủ nhân, vì chủ nhân mà tận lực. Vì Bích Liên có linh khí, cho nên nó sẽ tin những gì mà chủ nhân nó tin, ngay cả linh lực cũng hoà làm một với linh lực của chủ nhân. Cho nên hiện tại tất cả những gì mà Bích Liên biết, đều là kiến thức của Lạc Lạc. Trình Diệu Vi cũng thực không ngờ là Lạc Lạc thân là một nữ chính đã hắc hoá mà trong đầu vẫn còn có những suy nghĩ điên khùng như vậy. Dù cô không phải là rất tự cao, nhưng quý trọng bản thân thì cô vẫn có. Có điền cô mới so sánh bản thân với một con nhất vật mới chưa sạch,

Cho nên hiện tại là tình hình quái gì thế này?

Tâm trạng đánh nhau của mọi người bị trò hề ban nãy phá hòng mất rồi, câu chuyện cũng không tiếp tục được nữa.

Được rồi. Hôm nay chấm dứt ở đây đi. Trở về trở về . – Tạ chưởng môn vẫn cố gắng vớt vát.

Đùa.

Trình Diệu Vì nhìn đám người đứng ra muốn thịt cô ban nãy vẫn còn đang đặt tay lên chuôi kiểm. Tầm này về là về thế nào? Tầm này là phải đánh một trận để đời, sau đó ta bỏ xứ mà đi, sau đó để tụi bây khóc rồng. Cho nên, tới

Trình Diệu Vi năm chặt chuôi kiếm, lao xuống dưới. Linh lực của cô toả ra từ phía, như muốn ăn tưới nuốt sống đám người kia,

Mạc Quân cầm một viên thuốc màu vàng, bỏ vào miệng.

Trình Diệu Vì mở lớn mắt. Đó là thuốc để người ăn vào tăng cấp trong thời gian ngắn, nhưng sau đó hậu quả cũng không phải là nhỏ. Xem ra lần này nam chính thực sự muốn liều mạng với cô. Như vậy, không khách sáo.

Một chọi tầm, tầm này đúng là điên cuồng, nhất là khi ai nấy đều ở Hợp thể kỳ. Thế nhưng khác với những người kia, cô có lợi thế hơn một chút, vì toàn bộ bàn tay vàng của nữ chính đều đang ở chỗ cô.

Cho nên đám người kia vừa chất vật tránh để dính đòn, vừa tránh pháp khí, vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ném ra pháp khi như thế ném rác. Người đầu tiên bị hạ đương nhiên là người yếu nhất,

Bích Liên. Dù là pháp khi thương phẩm có linh trí, thể nhưng thực lực vẫn là bị trói buộc với nhân. Chủ nhân không có linh lực, có thể hoá được thành hình người đã là giỏi lắm rồi, nói gì đánh nhau.

Người thứ hai bị hạ là Khinh Vân, sau đó tới lượt các trưởng lão của Bạch Cốt phái. Không biết là bọn họ không muốn đánh nhau hay tại vì Bạch chưởng môn hở ra là sẽ lấy họ làm lá chắn.

Cuối cùng, sau khoảng hai khắc, người còn lại cũng chỉ có Bạch chưởng môn và Mạc Quân

Người đứng ngoài không thể không cảm thán, tái tả cảnh đánh nhau của tác giả đúng là ngu vi.

Bạch chưởng môn không khó đối phó, nhưng ngược lại là Mạc Quân. Nếu là trước kia, khi y đang ở Hợp thể kỷ, cô có thể dễ dàng hạ gục y vì thực lực của hai người có chênh lệch. Nhưng hiện tại, y đang ở Đại thừa kỳ, cô dù dùng hết sức lực cũng chưa chắc đã thắng được, chứ đừng nói là còn phải đánh với một

Bạch chưởng môn, Trình Diệu Vi lấy từ trong không gian ra một cái pháp khí bẫy yêu thủ, ném về phía Bạch chưởng môn. Kiếm của lão vừa chạm vào pháp khí, một cải lưới bằng vàng đã bật ra, quấn quanh người lão Bạch chường môn bị đầy ra khỏi vòng chiến.

Trình Diệu Vì hít một hơi,

Oke, bà khô máu với mày.

Vừa nghĩ xong, một đòn chí mạng của Mạc Quân cũng tới. Trình Diệu Vì xoay kiểm, đỡ lấy đòn kia, đồng thời lách mình tránh đi kiểm khí. Chật vật lắm Hai người nhìn nhau trong nửa giây, Mạc Quân lao mới không dính vào chỗ chỉ mạng, Trình Diệu Vi đáp xuống đất, lấy lại khoảng cách. vào trước. Trình Diệu Vì có thể thấy được thù hận trong đôi mắt kia của Mạc Quân, nhưng cô nào phải nguyên chủ, cho nên một chút cũng không quan tâm. Có thời gian chuẩn bị, đòn đánh của Trình Diệu

Vĩ lại trở nên hoàn mỹ như trước kia. Không một lỗi sai, không một động tác thừa, mỗi một lần vung kiểm là một lần muốn đòi mạng Mạc Quân.

Mạc Quân dù hiện tại đang ở trên cơ cô, nhưng tác dụng của thuốc cũng không kéo dài, cho nên thời gian giao chiến càng lâu, Mạc Quân càng bất lợi. Nhưng nói muốn tấn công Trình Diệu Vi để chấm dứt cũng không phải là dễ. Chưa kể đổ cô mặc trên người thuỷ hoà bắt xâm, pháp khi cô đeo cũng không phải là ít. Nhìn cái hoa tại nhỏ nhỏ vậy thôi, chỉ cần có thằng nhắm vào cổ cô, vậy thì xác định là gãy kiểm.

Nhưng cũng phải là kiếm đều mới được. Kiểm của Mạc Quân vẫn thuộc hàng khó nhằn.

Cho nên hiện tại, xét về độ liều mạng, Trình Diệu Vi chắc chắn là hơn Mạc Quân.

Hai người giao đấu càng lúc càng kịch liệt, ngay cả người ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhìn thì có vẻ Mạc Quân đang chiếm thượng phong, thế nhưng Trình Diệu Vi lại thấy được, theo mỗi đòn đánh, tốc độ, sức mạnh và độ chính xác của Mạc Quân đều giảm xuống một chút. Nếu cô đoán không lầm, chỉ khoảng độ một khắc nữa thuốc sẽ hết tác dụng. Tới lúc đó, Mạc Quân sẽ biến thành một con gà què phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng. Nghĩ như vậy, máu trong người cô như sôi lên, khoé môi còn kéo ra một nụ cười vô cùng khả ố. Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi cũng khiến cho cô cảm thấy mình thượng đẳng hơn nam chính rồi, [1- Kí chủ không những bị điện mà còn ảo tưởng sức mạnh nữa. Ai cứu tôi khỏi người diễn này với Quà như những gì Trình Diệu Vi đoán. Chi khoảng nửa khắc sau, tốc độ ra đòn của Mạc Quân đã giảm xuống đáng kể, thậm chí so với buổi sáng mấy hôm trước còn kém hơn.

Chẳng cần chờ tới lúc dược liệu trôi hết, cô cũng có thể nhanh chóng cho y đo đất.

Một chọi tám. Lấy xác chết của vô vàn pháp khí làm tiền để, Trình Diệu Vi toàn thắng.

Cô tra kiểm vào vỏ, đi dần lên chỗ Bích chưởng môn và Tạ chưởng môn, kéo lấy tay Tư Tĩnh.

Vì để sau này các vị trưởng lão cùng chường môn không vì ta và ma tộc này mà khó xử, ta sẽ mang nó tránh xa khỏi tầm mắt của các vị. Sau này, có duyên gặp lại.

Nói xong, cô kéo Tư Tinh vào lòng, sau đó kích hoạt pháp khí truyền tổng, biến mất tại chỗ.

Mấy chưởng môn và trưởng lão còn lại nhìn bãi chiến trường la liệt mà cô để lại, lại thêm những gì ban nãy cô vừa nói, cũng chẳng biết là phải có gì cho vừa nữa. ếu cảm

Tạ chưởng môn nhìn Mạc Quân nằm dưới đất, lắc đầu mãi không thôi.

Ông đã tạo phải nghiệp gì thế này?

Về phần Trình Diệu Vị, cô vốn đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng cho mình sớm từ trước, cho nên lần này truyền tống chính là tới căn nhà trong rừng trúc mà có đã sớm dùng pháp khí xây xong.

Khi hai người tới nơi, Tư Tĩnh vội vàng lùi khỏi Trình

Diệu Vì

Người người chán ghét con là ma tộc sao?- Tư

Tĩnh hỏi.

Trình Diệu Vì nhướn mày. Hỏi kiểu gì thế? Ta vì người mà vượt qua trăm ngàn gian khó như vậy, người còn nghi ngờ ta?

Tới. – Trình Diệu Vi vươn tay.

Tư Tĩnh nhìn cô, sau đó chậm chạp lại gần.

Trình Diệu Vi cầm lấy tay cậu, sau đó dùng linh lực cắt một đường. Tư Tĩnh nhíu mày, sau đó nhìn máu của mình nhỏ vào chiếc vòng mà Trình Diệu Vi luôn mang trên tay.

Su… Su phu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play