Ban đêm Hướng Bắc nằm trên giường, hai mắt đang nhắm vẫn cảm giác được Tô Hướng Vãn trằn trọc không yên. Cô thở dài, mở mắt ra, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng.


"Em làm sao quen biết chị ấy?" Tô Hướng Vãn ngủ không được, trong lòng đầy tâm sự. Nàng thấy Nam Hướng Bắc cũng không ngủ, liền mở miệng hỏi chuyện.


"Một dịp tình cờ." Thấy nàng ngoan ngoãn ghé vào lòng mình không đẩy ra, Nam Hướng Bắc có chút an tâm, cô ôm nàng nhẹ giọng kể cho Hướng Vãn lần gặp gỡ Tô Lâm. Cuối cùng thầm thì như tiếng thở dài, "Em thật sự không ngờ chị ấy chính là người chị gái mà chị kể với em."


"Thì ra là vậy." Tô Hướng Vãn lúc này đã hiểu, nàng ngừng một chút lại nói, "Chị ấy có vẻ rất thích em."


"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc sửng sốt, vươn tay bật đèn đầu giường. Cô cúi đầu nhìn Tô Hướng Vãn, nét mặt vừa lo lắng vừa nghi hoặc, "Chị là đang ghen với em hay là ghen với chị gái của chị vậy?".


Nghe cô nói, Tô Hướng Vãn giật mình, lập tức ngồi dậy, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.


"Em xin lỗi..." Thấy nàng như thế, Nam Hướng Bắc cũng ngồi dậy theo, thanh âm rất nhẹ buông một câu, "Là em nghĩ lung tung."


Tô Hướng Vãn vẫn im lặng không nói, nàng vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Nam Hướng Bắc. Ánh nhìn chăm chú đến mức cô cảm thấy bất an.


"Hôm nay chị đã lơ là em, lẽ ra phải nói chuyện rõ ràng với em mới đúng." Hướng Vãn cầm tay cô, vẻ mặt rất chân thành, "Em tin tưởng chị, hiện tại chị đối với chị ấy chỉ còn là cảm giác áy náy và đau lòng. Cảm giác đau lòng này không phải là tình yêu."


Nam Hướng Bắc nhìn trừng trừng, trái tim vẫn đang bối rối nhảy loạn dần bình ổn trở lại, cô ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc, mới nhẹ gật đầu, "Ừm!".


"Nếu em không muốn chị ấy đến ở cùng chúng ta, cho dù vậy thì..." Thấy cô gật đầu, Tô Hướng Vãn lại nói tiếp. Nam Hướng Bắc vội lắc đầu nguầy nguậy, "Không có, không hề không muốn."


Chỉ là theo bản năng Nam Hướng Bắc có chút sợ hãi, chứ trong lòng cô lâu nay vẫn cảm thấy Tô Lâm cần có người chăm sóc, làm sao lại không muốn chứ — đó là một loại cảm giác thực rối rắm.


"Thật vậy sao?" Tô Hướng Vãn vẫn có vẻ không tin, Nam Hướng Bắc càng sốt ruột , "Thật mà, ngày mai em sẽ giúp chị khuyên chị ấy."


Nghe cô nói như vậy, Hướng Vãn nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo tay Nam Hướng Bắc, mười ngón lồng vào nhau, dịu dàng nói, "Em muốn khuyên chị ấy thật sao, chị ấy cố chấp so với em cũng không thua gì, khuyên không được đâu."


"Được mà, em có cách." Nam Hướng Bắc vội vàng trấn an, "Cho nên chị đừng lo nữa, em cam đoan chị ấy sẽ chuyển qua nhà mình nhanh thôi, giờ thì chị mau ngủ đi."


Không biết có phải do hôm nay đột ngột gặp Tô Lâm vừa buồn vừa vui vừa sợ khiến cảm xúc thay đổi quá lớn hay không, mà cả người Tô Hướng Vãn thoạt trông vô cùng mỏi mệt, làm cho người ta đau lòng không thôi. Huống chi sáng sớm hôm sau nàng còn phải ra sân bay chuẩn bị bay đến thành phố J, đến bây giờ còn không ngủ thì ngày mai ở trên máy bay làm sao chịu nổi.


Ánh mắt hoài nghi nhìn Nam Hướng Bắc, Hướng Vãn thật sự không tin cô có năng lực làm được chuyện này. Nhưng khi thấy vẻ mặt bướng bỉnh của đối phương, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện hồi xưa lúc cô cố chấp đem một ngàn cái bánh bao tặng cho mình, khóe môi cong lên tươi cười, "Ừ."


Nghĩ tới tên ngốc cố chấp lại còn hay ngẩn người nhà nàng lại muốn đi khuyên người chị gái cũng cố chấp không kém của mình, Hướng Vãn bỗng nhiên có chút mong đợi.


"Được rồi mau đi ngủ." Nam Hướng Bắc nói xong thì lôi kéo Hướng Vãn nằm xuống, cô đưa tay tắt đi đèn đầu giường, giây tiếp theo cả người Tô Hướng Vãn đều tiến vào lòng cô, "Ngủ ngon, Tiểu Từ Tâm."


"Ngủ ngon, Đại sư tỷ."


Ngày hôm sau Tô Hướng Vãn có chuyến bay đến thành phố J, là tuyến bay ngắn hằng ngày. Có lẽ là vì Bắc Đường Lạc Anh nói gì đó với Lý Hàng nên hiện tại công ty đã dần dần giảm bớt các tuyến bay dài cho Tô Hướng Vãn.


Vì là chuyến bay sớm bảy giờ, cho nên trời còn chưa sáng Tô Hướng Vãn đã rời nhà. Nam Hướng Bắc vốn định lái xe đưa nàng đi, lại bị nàng bắt trở về giường, chỉ có thể nghe lời ôm chăn nhìn theo bóng nàng rời đi.


Đợi cho sắc trời sáng tỏ, Nam Hướng Bắc mới từ trên giường đứng lên, đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, sau đó gọi tiểu loli còn đang ngủ dậy ăn sáng, rồi cô đưa bé con đến nhà trẻ.


Tiếp theo, cô liền đi đến phòng tranh của Tô Lâm.


Thời gian kỳ thật còn sớm, nhưng gallery đã mở. Tô Lâm một mình ngồi ở bên trong, trên bàn bên cạnh là tách cà phê, cơ thể nàng thả lỏng tựa vào xe lăn, trên đùi phủ tấm khăn mỏng, hai mắt đều nhắm, cả người thoạt nhìn vô cùng an tĩnh.


Lúc Nam Hướng Bắc đi vào, Tô Lâm nghe được tiếng bước chân, nàng mở mắt ra quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Hướng Bắc thì nở nụ cười ấm áp, "Tiểu Tích đi nhà trẻ rồi à?"


"Vâng." Trực tiếp kéo ghế định ngồi xuống, Nam Hướng Bắc chợt nhìn thấy cà phê trên bàn, cô ngừng động tác hỏi, "Chị đã ăn sáng chưa?"


Tô Lâm câu khóe môi, cũng không nói gì.
Thấy chị ấy như thế, Nam Hướng Bắc liền cảm thấy chị nhất định là chưa ăn, lập tức nhíu mày, "Chị muốn ăn gì, em đi mua cho chị."


"Không cần." Tô Lâm ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt còn mang theo ý cười hiền hòa, "Em thật là một người thiện lương."


"Hoàn toàn không để ý chuyện của chị và Hướng Vãn sao?" Tô Lâm lại tiếp tục nói, "Chị nghĩ em hẳn là đã biết chuyện rồi, bằng không ngày hôm qua phản ứng của em sẽ không sợ hãi đến vậy."


Trong lòng run lên, biểu cảm Nam Hướng Bắc lập tức có vẻ mất tự nhiên, làm cho mở miệng nói chuyện cũng lắp bắp, "Gì... gì chứ, em... em đâu có sợ gì đâu."


Tô Lâm lại cười, bưng tách cà phê trên bàn lên, vừa tính uống, Hướng Bắc lại đưa tay đoạt lấy, "Không được, bụng rỗng uống cà phê không tốt."


Đặt tách cà phê xuống bàn, Nam Hướng Bắc đi thẳng ra ngoài, "Em đi mua bữa sáng cho chị, sẽ quay lại ngay."


Gương mặt Tô Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, lại vừa buồn cười, nàng nhìn bóng dáng của Hướng Bắc rời đi, khẽ lắc đầu, thu hồi tầm mắt, khóe môi gợn cười lại trông có vẻ chua xót.


Có lẽ trong đời mỗi người đều đã bỏ lỡ một hai người như vậy, do không đúng thời điểm hay không đúng nơi chốn, hoặc do tính cách không hợp. Nhân sinh trong đời, có thể đúng thời điểm mà gặp được người, chặt chẽ nắm giữ trong tay là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Nam Hướng Bắc rõ ràng chính là người thích hợp nhất cho Tô Hướng Vãn, cho nên bản thân Tô Lâm nàng cũng cảm thấy không có gì là không cam lòng.


Nếu thời trẻ nàng có thể có tính tình như vậy thì tốt rồi, nàng nhất định sẽ lẳng lặng chờ Tô Hướng Vãn du học trở về, chờ em ấy hiểu rõ tâm ý của mình, sau đó bình tĩnh cùng người thương vượt qua năm tháng còn lại của cuộc đời này.


"Ừm, không biết chị thích bánh bao thịt hay bánh bao ngọt, món Trung hay món Tây, cho nên em mua đủ loại." Nam Hướng Bắc không lâu sau đã trở lại vì cách đây không xa có hàng bán thức ăn sáng, cô đem đồ này nọ trong tay để lên bàn, đặt trước mặt Tô Lâm, "Chị mau ăn đi, nếu ăn xong còn muốn uống cà phê thì em pha cho chị ly khác."


Thu hồi suy nghĩ, Tô Lâm nhìn động tác của Nam Hướng Bắc, không biết nói sao khẽ lắc đầu, đành cầm lấy bữa sáng cô mua, "Em đã ăn chưa?"


"Ăn rồi." Nam Hướng Bắc ngồi xuống trước mặt Tô Lâm, một tay chống cằm, "Hay là chị đến ở cùng bọn em, mỗi sáng em đều làm điểm tâm cho cả nhà nha ~".


Tô Lâm nghe vậy cười khẽ, "Em đây là muốn dụ dỗ chị à?"


"Tay nghề nấu cơm của em rất được nha." Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, tiếp tục chiêu dụ, "Lúc không có lịch bay, cơm sáng trưa chiều tối đều do em phụ trách."


"A... tốt lắm." Động tác nhã nhặn cắn miếng bánh bao, gương mặt Tô Lâm lộ nét cười nhẹ, "Chị nhớ trước đây Hướng Vãn cũng không hay làm mấy chuyện đó, có em chăm sóc em ấy thật là tốt."


"Hơ, chị ấy làm đồ ăn cũng ngon lắm." Nam Hướng Bắc có hơi do dự nói, làm cho Tô Lâm nhịn không được bật cười, "Hướng Vãn không có ở đây, em không cần như vậy."


Ngượng ngùng cào tóc, Nam Hướng Bắc cười cười, thần sắc trở nên đứng đắn, "Chị vẫn là dọn đến ở cùng bọn em đi."


Tô Lâm liếc nhìn cô một cái, im lặng ăn bữa sáng không đáp lời.


"Lúc trước em đã cảm thấy phải có người chăm sóc chị thì mới tốt." Thấy phản ứng của đối phương, Nam Hướng Bắc cố lấy dũng khí nói tiếp, "Đại sư tỷ chị ấy cũng rất lo lắng cho chị, chị qua ở với bọn em nói thế nào cũng đều rất thuận tiện."


Lại ăn mấy miếng rồi buông, Tô Lâm rút khăn giấy bên cạnh lau miệng, sau đó vứt vào thùng rác bên cạnh. Nàng một lần nữa nhìn Hướng Bắc, ánh mắt sâu kín làm cho người ta đoán không ra, "Em hào phóng như vậy sao?"


"Em..." Không nghĩ tới người phụ nữ trước giờ luôn ấm áp dịu dàng bỗng nhiên nói ra lời thực sắc bén, Nam Hướng Bắc nhất thời nghẹn lời, bất quá rất nhanh liền tiếp tục khuyên nàng, "Em là cảm thấy, chị ở cùng bọn em sẽ tốt hơn."


"Em không sợ chị đối với Hướng Vãn vẫn còn tình cảm sao?" Dùng ánh mắt thâm thuý khác thường đánh giá Nam Hướng Bắc, Tô Lâm cảm thấy người trước mặt là người khờ nhất mình từng gặp, nhưng suy nghĩ thật cẩn thận thì lại cảm thấy người khờ như vậy thực làm cho người ta vừa đau lòng vừa cảm động.


Mím mím môi, Nam Hướng Bắc do dự, không nói tiếng nào.


"Em xem, em vẫn là đang bất an, không phải sao?" Ánh mắt dịu lại, Tô Lâm nhìn cô, nhẹ nhàng nói, "Em luôn cố gắng bao dung hết thảy, nhưng trên thực tế lại đè nén cảm xúc chân thật của bản thân."


"Như vậy phi thường không tốt." Rõ ràng vẫn là giọng nói mềm nhẹ kia, nhưng trong lời Tô Lâm nói ra nháy mắt lại trở nên bén nhọn, tựa như có thể xuyên thấu những che giấu bên dưới, "Em không muốn người yêu của em hiểu được lòng em nghĩ gì sao?"


Nam Hướng Bắc kinh ngạc nhìn nàng, không làm sao chống đỡ được.


"Xem xem, em cũng không thực sự muốn chị dọn đến đâu." Tô Lâm mỉm cười, đáy mắt trong suốt như có thể nhìn thấu lòng người đối diện, "Cho nên không cần ép uổng bản thân nói với chị những lời này."


Nhìn chằm chằm người ngồi xe lăn đột nhiên tỏa ra khí thế cường đại, Nam Hướng Bắc rủ mắt, một lát sau lại nhìn Tô Lâm, trong mắt không còn tia dao động, "Trong nhà không đủ phòng, nếu chị dọn qua thì sẽ ở chung với Tiểu Tích."


Nam Hướng Bắc dừng một chút, nhìn đến vẻ mặt sửng sốt của Tô Lâm, cô bật cười, "Chị thật lòng không muốn dọn qua sao? Khi em và Đại sư tỷ cùng lúc có lịch bay, đặc biệt là tuyến bay dài thường kỳ, thì Tiểu Tích ở nhà không có ai chăm sóc... Em vốn là nghĩ nếu có chị dọn đến ở cùng, sẽ có thêm người cùng chăm sóc bé con. Tiểu Tích là đứa nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn, làm cho người ta nghĩ tới mà xót xa, em nghĩ chị hẳn là cũng cảm nhận được."
Nam Hướng Bắc nhìn vẻ mặt Tô Lâm dần dần trở nên phức tạp, cùng với do dự tràn đầy trong mắt, cô nâng tay sờ sờ mũi, che giấu đi áy náy trong lòng khi không nhắc tới ba mẹ mình.


Nói gì thì nói, lúc cô và Đại sư tỷ không ở nhà, Tiểu Tích đều là đến chỗ của ba mẹ, hơn nữa so với ở nhà sinh hoạt còn phong phú hơn, ăn ngon mặc đẹp, còn được đi chơi... Vậy mà cô dám nói với Tô Lâm rằng không ai chăm sóc bé con, thực sự là quá có lỗi với ba mẹ mình đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play