Người duy nhất ở đây hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra là Tô Vị Tích, con bé lo sợ bất an, không rõ mami lúc nào cũng lạnh nhạt của mình cùng với người dì vô cùng ôn nhu vì sao lại khóc, cũng không hiểu được "Bạch Bạch" nhà bé vì sao lại trông sợ hãi thế kia.


Từ trên chiếc ghế nhỏ mà Lâm Tô dành riêng cho mình đứng lên, Tô Vị Tích không dám đi qua chỗ mami với dì Lâm bên đó, cho nên thật cẩn thận đi đến bên người Nam Hướng Bắc, cầm tay cô lắc lắc.


Mặt mày tái nhợt, trong lòng tràn đầy khủng hoảng, đột nhiên tay bị nắm lấy, Nam Hướng Bắc rùng mình một cái, phục hồi tinh thần. Nhìn qua Tô Vị Tích tựa hồ rất lo lắng, ánh mắt còn ánh lên sợ hãi, cô nhanh nhóng cười một cái, nắm lại tay bé con, ý bảo mình không sao.
"Bắc Bắc..." Thấy Nam Hướng Bắc lộ ra nụ cười, tiểu loli tuy vẫn có vẻ sợ hãi nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được gọi cô một tiếng.


Nam Hướng Bắc đưa tay ra dấu "suỵt", nhìn thấy tiểu loli nhẹ gật đầu mới lần nữa ngước lên nhìn về phía Tô Hướng Vãn các nàng. Lúc này cô thấy Tô Hướng Vãn đã đi đến trước mặt Tô Lâm, hai chị em đối diện nhau, nước mắt tuôn không ngừng, nhất thời không nói nên lời.


Ngơ ngác nhìn hai người họ, Nam Hướng Bắc không làm sao biết được trong lòng mình thật sự đang cảm thấy thế nào. Cô chỉ biết mình vô cùng sợ hãi, sâu trong lòng có thôi thúc muốn thoát đi nơi này, nhưng cô nén xuống, vẫn duy trì bình tĩnh. Một lần lại một lần nhắc nhở chính mình không được bối rối, cũng trấn an bé con bên cạnh đang không biết gì cả.
Cô cố gắng bao dung hết thảy, chỉ hy vọng Hướng Vãn có thể như lời nàng nói trước đây, tương lai chỉ yêu mỗi mình cô Nam Hướng Bắc.


"Được rồi, đừng khóc, cũng không có việc gì." Lại một lúc lâu sau, cuối cùng là Tô Lâm mở miệng trước. Nàng nhìn Tô Hướng Vãn mặt đầy nước mắt đang nhìn mình chằm chằm, khóe môi gợi lên một nét cười yếu ớt, thoạt nhìn có chút miễn cưỡng, "Lâu rồi không gặp, em trưởng thành hơn nhiều."


Nhẩm đếm thời gian, các nàng đã có hơn năm năm không gặp mặt. Lần trước nhìn thấy Tô Hướng Vãn trong tấm ảnh trong ví Nam Hướng Bắc, Tô Lâm lúc đó đã cảm thấy cả người em ấy toát lên một loại khí chất không giống như xưa, nay gặp mặt quả thật như thế.
"Chân của chị..." Tô Hướng Vãn không để ý tới lời của Tô Lâm, càng không nhìn đến nụ cười trên mặt, mắt nhìn chằm chằm nửa người dưới của chị gái, "Vì sao như vậy?".


"Là chuyện ngoài ý muốn thôi." Tô Lâm cười cười, sau lại dường như nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc, thấy cô đứng ở bên cạnh nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Vị Tích, biểu tình trên mặt nhìn không thấy khác thường gì, thậm chí còn có thể lộ ra mỉm cười ôn hòa đối với mình. Một ý nghĩ chợt thoáng, Tô Lâm cẩn thận nhìn Hướng Bắc một cái, quả nhiên phát hiện sắc mặt  của cô nhợt nhạt hơn bình thường không ít.


"Hướng Bắc." Nàng khẽ kêu Nam Hướng Bắc một tiếng, Nam Hướng Bắc sửng sốt, nắm tay Tô Vị Tích đi qua. Tô Lâm nhìn cô, ánh mắt mang áy náy rất chân thành, "Thật xin lỗi, giấu em lâu như vậy."


"Không có gì." Nam Hướng Bắc lắc đầu, nhìn Hướng Vãn, thấy nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, lại thở dài một cái, sau mở miệng nói, "Hai chị em lâu rồi không gặp nhau, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, em mang Tiểu Tích ra ngoài một chút."


Vừa nói xong, cô liền định đưa Tô Vị Tích ra ngoài, nhưng mà Tô Lâm cũng không cho cô cơ hội này, "Không cần".


Mới dợm bước đi, Nam Hướng Bắc ngừng lại, xoay người có chút chần chờ nhìn nàng. Tô Lâm nhìn về phía Tô Hướng Vãn, "Chân của chị, là vì tai nạn xe cộ... Chuyện xảy ra rất lâu trước kia... em không cần phải rối rắm chuyện này."


Nước mắt trên mặt dần dần ngừng lại, mày nhíu chặt, Tô Hướng Vãn nhìn chị ấy một hồi lâu mới cắn môi hỏi, "Bác sĩ nói như thế nào?"


"Khả năng hồi phục không lớn." Tô Lâm bình tĩnh nói xong, như thể người không thể đi được không phải là mình, như thể người mới nãy kích động đến không kiềm chế được khi vừa thấy Tô Hướng Vãn không phải là mình.


Cắn chặt môi dưới, Tô Hướng Vãn trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi có chút khó khăn, "Nhiều năm như vậy, chị... đã đi đâu vậy?"


"Đi rất nhiều nơi." Tô Lâm ôn nhu cười, "Mĩ, Anh, Pháp, Colombia... Mỗi một nơi đến thăm đều mang đến cho chị không ít cảm hứng."


"Em xem, toàn bộ tranh bên ngoài đều là tranh vẽ trên đường lữ hành. Du lịch có thể lái đi tâm trạng trong lòng người, lời này quả thực không sai."


Nghe chị ấy bình thản nói ra những lời này, Tô Hướng Vãn nhẹ lắc đầu, nàng mở miệng muốn nói cái gì đó lại không biết nên nói cái gì cho tốt. Tầm mắt Hướng Vãn chạm đến Tô Vị Tích, đột nhiên sực nhớ, nàng đi qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé, "Tiểu Tích, con lại đây, đây là ..."


"Dì là dì ruột của con đó." Tô Lâm trực tiếp ngắt lời Hướng Vãn, cười tủm tỉm nói với Tô Vị Tích, "Là chị của mẹ con, cho nên về sau con đừng gọi là dì, hãy gọi là dì Hai nhé, như vậy nghe mới thân mật nha ~"


"Dạ!" Tô Vị Tích dùng sức gật đầu, cất giọng trong trẻo ngọt ngào, "Dì Hai."


Tô Hướng Vãn nhíu mày, Tô Lâm nhìn nàng một cái như để trấn an, nàng mới không nói gì nữa. Nam Hướng Bắc bên cạnh đồng thời nhẹ thở ra, lòng lại bỗng nhiên có phần mất mát.
Chính là một ánh mắt của Tô Lâm cũng có thể làm cho Tô Hướng Vãn thay đổi chủ ý không lên tiếng, đây là điều bản thân cô không làm được .


"Hiện tại chị đang ở đâu?" Tô Hướng Vãn lại lên tiếng. Nàng nhìn Tô Lâm, biểu tình có vẻ rất nghiêm túc mà chuyên chú, "Dọn qua ở cùng tụi em đi."


"Không được." Tô Lâm cự tuyệt không chút do dự, cười cười, "Chị cũng không muốn làm bóng đèn."


Tô Hướng Vãn ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc liếc một cái, Hướng Bắc đồng dạng sửng sốt hai giây, phục hồi tinh thần lại mới vội vàng nói, "Không đâu."


Từ lần đầu tiên gặp Tô Lâm, Hướng Bắc đã cảm thấy trên người cô gái này tản ra loại khí chất khiến người ta đau lòng. Có lẽ là vì chân chị ấy như vậy, cũng có lẽ là vì thân thể của chị sao quá mức gầy yếu. Tóm lại Tô Lâm thoạt nhìn chính là người khiến cho người ta muốn chăm sóc và bảo bọc.


Vậy mà chị chỉ ở một mình, ngay cả thuê người giúp việc cũng không nguyện ý, mà căn phòng ở lầu hai tại phòng tranh này chính là nơi chị ở. Xe lăn của chị ấy khác với chiếc xe lăn ở sân bay mà Nam Hướng Bắc thấy trong chuyến bay từ Colombia về, là cái loại xe chạy điện có thể chạy lên thang lầu. Tuy rằng thoạt nhìn rất cao cấp tiện lợi, nhưng tóm lại vẫn tiềm ẩn nguy hiểm, ai biết ngày nào đó xe này có thể xảy ra trục trặc giống hôm ở sân bay hay không. Nếu đang lăn trên thang lầu bỗng nhiên bị hỏng thì có phải là quá nguy hiểm không.


Bởi vì ý tưởng này mà Nam Hướng Bắc cảm thấy Tô Lâm một mình một người ở đây rất không an toàn. Trước đây do quan hệ hai người chưa đến mức quá thân thiết nên cô không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề này, vì vậy mà không có mở miệng khuyên nhủ Tô Lâm.


Bây giờ nếu đã biết chị ấy chính là người chị gái mà Tô Hướng Vãn nhớ thương lâu nay, bỏ qua chuyện hai người họ đã từng có đoạn tình cảm như vậy thì Nam Hướng Bắc cảm thấy vai trò hiện tại của mình cũng tương tự như em rể, quả thật là nên cùng với Tô Hướng Vãn chăm sóc Tô Lâm, huống chi chị ấy còn là mẹ ruột của Tiểu Tích.


Nhưng mà cho dù Nam Hướng Bắc nói như vậy, Tô Lâm vẫn là không đồng ý dọn đến ở cùng hai người. Chị ấy vô cùng kiên quyết, vô luận Tô Hướng Vãn nói như thế nào chị cũng không chịu đáp ứng, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn nhu, làm cho người ta không thể nào tức giận được.


"Được rồi mà, chị sẽ không đồng ý." Tô Lâm lại cự tuyệt Tô Hướng Vãn, thanh âm phi thường bình tĩnh, "Đã khuya, Tiểu Tích cũng mệt rồi, các em mau đưa con bé trở về nghỉ ngơi đi."


Lúc này đã sắp mười một giờ, theo như bình thường đúng là Tô Vị Tích đã đi ngủ. Nam Hướng Bắc cúi đầu nhìn đồng hồ nghĩ như vậy, liền đem bé con bên kia đang ngáp vài tiếng ôm vào lòng, dịu dàng nói, "Tiểu Tích, buồn ngủ thì dựa vào vai Bắc Bắc ngủ đi con."


"Dạ." Tô Vị Tích dụi dụi mắt, đưa tay ôm lấy cổ Nam Hướng Bắc, tựa đầu vào vai Hướng Bắc, bé con nhắm hai mắt lại, thanh âm nhẹ nhàng ,"Bắc Bắc thật tốt."


Tô Lâm nhìn cảnh này, biểu tình không thay đổi, trong mắt có một chút ảm đạm chợt lóe qua, chị vô thức đưa tay sờ đầu gối mình, rũ mi mắt, "Mau đi về đi, chị cũng phải nghỉ ngơi."


Biểu tình lại biến hóa, Tô Hướng Vãn mày nhíu chặt, không chịu buông tha ý muốn chị nàng chuyển về sống cùng, lại bởi vì thật sự đã quá trễ không thể tiếp tục đứng ở đây, nàng đành cắn chặt răng, "Từ Tâm, chị đưa chị ấy về phòng, em với Tiểu Tích ở đây chờ chị một chút."


"Được." Nam Hướng Bắc rất nhanh đáp lời, sau đó nhìn Tô Hướng Vãn giúp Tô Lâm đi ra khỏi phòng vẽ, dần dần đi xa rồi biến mất ở khúc ngoặt. Cô cảm thấy lòng mình nhói lên một cái, đớn đau.


Bé con mệt rũ rất nhanh đã ngủ trên vai Hướng Bắc, trong căn phòng nhỏ vô cùng tĩnh lặng, quá im ắng làm cho Hướng Bắc có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình. Cô đứng ở đó, cảm giác như thời gian đang chầm chậm trôi qua, thế mà Tô Hướng Vãn vẫn chưa thấy trở lại.


Chỉ còn lại cô ở trong này, yên lặng chờ đợi, lòng ngổn ngang bối rối cùng sợ hãi khó tỏ bày.


Không biết qua bao lâu, Nam Hướng Bắc cảm thấy chân mình hơi có chút tê, cô hơi giật thân mình. Bé con trong lòng dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai cô, nỉ non kêu, "Bắc Bắc...".


Mắt chợt đỏ lên, Nam Hướng Bắc không biết bản thân làm sao lại xúc động muốn khóc. Cô cố gắng kiềm nén, ở trong phòng vẽ tranh chậm rãi đi lại, từng bước từng bước, để bản thân mình có thể bình tĩnh lại.


Tiếng bước chân vang đến, Nam Hướng Bắc dừng bước xoay người nhìn về phía cửa. Tô Hướng Vãn rất nhanh liền xuất hiện ở đó, hai mắt đều sưng đỏ, rõ là vừa mới khóc thêm một trận, thần sắc nàng tiều tụy khiến người ta đau lòng.


Nam Hướng Bắc ôm chặt Tô Vị Tích bước đến gần, thật nhẹ nhàng hỏi, "Làm sao vậy?"


"Chị ấy vẫn không chịu qua ở cùng chúng ta." Tô Hướng Vãn cắn môi, rất là khổ sở nói, "Chị chỉ là cảm thấy chị ấy ở một mình như vậy rất nguy hiểm, làm cái gì cũng bất tiện."


Hướng Bắc nhìn nàng thật sâu, trong lòng nổi lên nghi vấn cơ hồ sắp hỏi ra lời, lại bị cô mạnh mẽ nuốt xuống, "Chị... rất muốn chị ấy đến sống cùng chúng ta sao?"


"Chị chỉ là lo lắng cho chị ấy." Tô Hướng Vãn nhìn Nam Hướng Bắc, "Em không muốn ư?"
Nếu Hướng Bắc không muốn, nàng có thể hiểu được, nhưng trong lòng cũng có thất vọng.


"Được rồi." Nam Hướng Bắc kéo khóe miệng, dịu dàng nhìn nàng, "Đi về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai em sẽ giúp chị thuyết phục chị ấy."


Tô Lâm là chị gái Tô Hướng Vãn, là mẹ ruột Tô Vị Tích, lại còn là người khuyết tật không tiện sinh hoạt... Cô thầm nhủ như thế trong lòng...
Cho nên đưa chị ấy về ở cùng nhà là việc đương nhiên, cô không thể vì nỗi lòng riêng của mình mà ngăn cản chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play