Đây là chuyện thú vị nhất tôi từng nghe qua, hóa ra Phương Di và Mạch Kỳ là....Làm việc chung với các cô ấy trong một thời gian không ngắn, sao tôi chẳng thấy gì cả?
"Chuyện này trong công ty không ai biết, chỉ có mỗi Chung Hạo Nhiên..." Khiết Nhi nhìn tôi cười cười. Tôi nghĩ có thể trong thời gian hai người quen nhau, Chung Hạo Nhiên đã vô ý kể với cô.
Chẳng biết có phải do quá tin tưởng tôi hay giữ bí mật này trong lòng quá lâu, nói chung cô kể hết mọi chuyện về quan hệ của hai người kia cho tôi.
Trước khi ra mắt, Mạch Kỳ và Phương Di là người yêu, Mạch Kỳ quyết tâm muốn vào giới giải trí, Phương Di khuyên thật lâu cũng không thay đổi nên đành giúp cô. Việc này có hơi ngoài dự liệu của tôi, nhìn qua Mạch Kỳ có vẻ không giống người có nhiều tham vọng. Nhưng nghĩ lại, đã vào cái giới này, ai mà không có tham vọng.
Trong lời nói Khiết Nhi có ý chế giễu, có lẽ cô nghĩ rằng quan hệ giữa hai người đó sẽ không thể công khai. Hầy, chẳng lẽ cô không thấy mối quan hệ của cô cũng sẽ không được công khai sao. Chắc chắn cô không ngờ, sau khi biết được bí mật này, tôi lại có hảo cảm đồng tình với Mạch Kỳ và Phương Di, là do tôi liên tưởng đến tôi và An Tâm.
Hai ngày nay, "người trên không" nhà tôi lại bay đến Hong Kong. Làm gì à? Tất nhiên là để đóng phim! Phim gì cơ? Nghe chị nói hình như là một bộ phim hài Hong Kong, chị tham gia với vai trò khách mời. Vì sao phải làm khách mời? Vì đó là đạo diễn phim chị đạt giải Kim Tượng cho diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó, người ta mời đương nhiên chị phải "nể tình" tham gia. Kể ra vị đạo diễn này cũng thú vị, lúc trước có thể quay một phim điện ảnh nghệ thuật thế kia, bây giờ lại quay được một bộ phim hài gia đình.
Chị không ở nhà tôi cũng không còn tâm trạng làm cơm, nấu một bát mì gói ăn no bụng liền lên mạng nói chuyện phiếm với Khoai Sọ.
"Cậu biết không, người hâm mộ cậu có tên rồi đấy."
"Biết rồi, Hương Dụ phải không, tôi duyệt mà."
"A, thời tiết ở Trường Sa thế nào, Bắc Kinh lạnh quá."
"Tôi không ở Trường Sa."
"???"
"Tôi đang ở Thẩm Dương, đến để vận động phiếu bình chọn, hình như cuối tuần sẽ đi Bắc Kinh."
"Vậy tốt, cuối cùng cũng trở về địa bàn của mình."
"Ừ, nhớ cậu muốn chết."
"Tôi cũng nhớ cậu, muah"
"Được rồi, mấy chiêu tôi dạy cho cậu, có dùng với chị gái kia không?"
"...Vẫn chưa."
"Cậu thụ động như vầy, chán chết đi được."
"Đang chờ cơ hội đến mà!"
"Được rồi, cậu chờ đến trăm năm luôn đi!"
Thấm thoát, nói chuyện với Khoai Sọ đến khuya, di động đặt trên bàn rung lên, có tin nhắn.
[Đã lên giường chưa?] nhìn đại minh tinh nhà tôi này, lời ít ý nhiều!
[Chưa, đang lên mạng bàn công việc với Khoai Sọ] Tôi rất ngoan ngoãn, ăn nói thật thà.
[Gạt người, hai em có công việc gì mà trò chuyện]
[Ôi chao, chị hai à, chị quên em là truyền thông của cậu ấy rồi hả]
[Mang cả công việc về nhà làm, em không thấy mệt sao?] Ôi, người đó đang quan tâm tôi sao?
[Đừng nói về em nữa, chị ở bên kia có mệt không?]
[Không có gì, khách mời cũng không diễn nhiều. Em thích nón, khăn quàng cổ nhiều màu rực rỡ hay chỉ trắng đen?]
[?]
[Mấy ngày nay đang quay ở khu thương mại, chờ ngày mai quay xong thuận tiện mua vài món cho em]
Tôi nghĩ nếu từ chối sẽ có vẻ xa cách, hơn nữa, nghe nói Hong Kong giảm giá rất thấp, như vậy cũng không tốn nhiều tiền.
[Chị chọn giúp em đi, em tin tưởng con mắt của chị]
Cuối cùng, chị gửi cho tôi một mặt cười.
Ngay khi nhận được ca khúc mới, Khiết Nhi bắt đầu công đoạn thu âm. Vốn việc thu âm này do bên sản xuất phụ trách nhưng Khiết Nhi yêu cầu tôi được tham gia với cô. Cũng tốt, lần đầu tiên tôi hiểu được qui trình công tác thu âm.
Xem ra Khiết Nhi đã muốn thay đổi hình ảnh từ rất lâu, cô rất tập trung hát ca khúc đầy nữ tính này, đến bên sản xuất cũng bất ngờ. Thu âm là loại việc rất mệt mỏi, trong lúc nhàm chán tôi mở máy tính, bắt đầu lên ý tưởng cho công tác tuyên truyền đối với album mới của Khiết Nhi.
Xem trên diễn đàn, hội trưởng hội người hâm mộ Hong Kong dẫn theo mười mấy người hâm mộ đi cổ vũ, còn được An Tâm nói vài câu tiếng Quảng khiến bọn họ vô cùng mừng rỡ. Trong hình, An Tâm đang thân thiết trò chuyện với người hâm mộ, Mai tỷ đứng bên cạnh cầm trên tay tám, chín găng tay, bên chân còn một đống khác. Tuy An Tâm từng nói trên diễn đàn mong mọi người đừng tốn tiền tặng quà cho chị nữa nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của người hâm mộ Hong Kong! Chuyện này cũng bình thường, hiếm có dịp họ được gặp An Tâm.
Vào chuyên mục dành cho "Mị lực nữ thanh" của đài Xoài xem clip phỏng vấn kêu gọi bình chọn ở Thẩm Dương, trong lúc phỏng vấn Khoai Sọ, Kim Duyệt cũng đến góp vui, còn khoác tay lên vai Khoai Sọ. Khoai Sọ cũng không bài xích, xem ra quan hệ đã cải thiện không ít. Việc này cũng phải thôi, có một lần thi đấu Khoai Sọ suýt bị loại, lúc đó người luôn vô tư như Kim Duyệt mắt đã rưng rưng buồn bã như sắp khóc. Có lẽ vì vậy mà Khoai Sọ cảm thấy Kim Duyệt thật lòng xem cô là bạn!
---
Hôm nay, An Tâm sẽ trở về! Từ lúc chui ra khỏi chăn lúc sáng sớm, tâm trạng tôi đã rất tốt, miệng khẽ hát, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Hôm nay, tôi xin nghỉ một ngày ở công ty, nghĩ rằng buổi trưa chị về nhà sẽ gặp được tôi. Lát nữa tôi phải nghiên cứu xem nên làm tiệc thế nào để tiếp đón chị.
Kéo rèm cửa sổ.
Xoạt, ngoài cửa sổ một màu trắng xóa, những bông tuyết bay trong không trung hệt như lông ngỗng. Cái thứ gọi là tuyết này, đúng là làm rung động lòng người. Ha ha, người đi làm khổ rồi, không biết giao thông Bắc Kinh đã thành dạng gì. Giao thông... Ôi, sân bay! Trong tình trạng thế này, sân bay còn có thể hoạt động bình thường không nhỉ? Tôi nhanh chóng mở TV xem tin tức. Quả nhiên, sân bay thủ đô đang dọn dẹp đường băng, dự tính các chuyến bay ra vào sẽ bị hoãn.
Nhanh chóng gọi cho An Tâm.
"Này, chị đang ở đâu vậy?"
"Đừng nhắc nữa, đã chờ cả tiếng ở sân bay."
"Hôm nay ở Bắc Kinh có tuyết lớn, đa số các chuyến bay đều bị hoãn."
"Đài phát thanh ở sân bay đã báo nhưng không nói phải chờ đến bao giờ."
"Vậy chờ xem, không sao cả, chừng nào sắp cất cánh thì nói với em."
Gác máy, vẫn còn chút nôn nóng, xem ra không cần làm cơm trưa.
Qua vài giờ, Mai tỷ gọi điện thoại nói với tôi họ đã xuống máy bay, đang chờ. An Tâm vừa gọi một cuộc điện thoại rất dài về công ty nên điện thoại không còn pin, có việc gì thì gọi vào máy chị.
Tôi vừa xem tin tức vừa nhắn tin với Mai tỷ. Hơn 12 giờ trưa, sân bay thủ đô đã dọn xong một đường băng để các máy bay quốc tế đường dài đáp. Còn chuyến bay Hong Kong bao giờ được cất cánh vẫn là một ẩn số.
Chờ đến 4 giờ chiều, Mai tỷ nhắn tin.
[Mệt mỏi quá, bọn chị về khách sạn, ngày mai bay]
Hầy, tuyết rơi đợt này sớm không đến trễ không đến, hại cả hai bên lãng phí một ngày.
Hôm nay tâm trạng không tốt nên không còn hứng lên mạng nói chuyện phiếm, thôi thì ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn phải đi làm.
Vì vậy, vừa 9 giờ tôi đã lên giường, hì hì, là giường của An Tâm.
Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng bên tai nghe thấy tiếng cửa mở, tôi cho rằng mình đang nằm mơ; lại nghe thấy có tiếng bước chân vào phòng, tôi vẫn tiếp tục ngủ. Mọi người đừng trách tôi thiếu cảnh giác, đừng quên chuyện tôi là heo nhé!
Ngay sau đó là một thân thể lạnh lẽo chui vào trong chăn, dựa vào người tôi, tôi bị lạnh mà thức giấc.
Đang chuẩn bị bật dậy mắng tên khốn nào dám quấy rối mộng đẹp của mình, bất chợt phát hiện, "tên khốn" này còn có thể là ai chứ? Ha!
Tôi thét chói tai, ôm chầm lấy chị, "Chẳng phải chị nói ngày mai mới về sao, sao có thể???"
Chị vói tay vào trong áo tôi để sưởi ấm, "Chị biết làm ảo thuật, em tin không?"
Ái ~ bàn tay lãnh lẽo kia chạm đến bụng tôi, lạnh đến mức cả người tôi nổi da gà. Nếu như là Văn Tử, tôi đã sớm cho một trận, nhưng đây là đại minh tinh nhà tôi, tôi không hề khó chịu mà còn muốn ôm chị vào lòng, dùng thân thể mình "sưởi ấm" cho chị.
Hóa ra, khi chị và Mai tỷ chuẩn bị rời khỏi sân bay thì có thông báo nói sau hai tiếng nữa sẽ bay được. Có rất nhiều hành khách không chờ đợi nổi nên rời khỏi. Chị vẫn ở lại nhưng tin tức chưa chắc chắc nên không báo cho tôi biết. Khi máy bay cất cánh lúc bảy giờ tối, điện thoại Mai tỷ cũng hết pin.
Từ sáng sớm đến giờ này, cuối cùng người mong nhớ cũng nằm trong lòng, không còn gì có thể thỏa mãn tôi hơn nữa.
"Quay sang bên kia!" sau khi người đó đã đủ ấm áp, bản tính sai vặt người khác lại trở về.
Tôi không biết chị định làm gì nhưng vẫn xoay qua, đưa lưng về phía chị.
Chị ôm tôi từ phía sau, dụi dụi đầu lên lưng tôi, "Không có em làm gấu bông, lúc ở Hong Kong chị ngủ không ngon."
Hì, lòng tôi vui mừng.
Sau khi ôm một hồi, bỗng nhiên chị cử động, tôi cho rằngchị muốn đổi tư thế. Ai ngờ...chị dịu dàng hôn lên vành tai tôi, dùng giọng nóivô cùng nũng nịu: "Chị đói bụng ~"