Giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, 11:58.


Còn hai phút nữa, tôi có nên gõ cửa không?


Tôi ở chung phòng với một một cô gái bên công ty điện ảnh, thừa lúc cô ấy ngủ tôi len lén chuồn ra. Một đường không có ai, trốn tránh một chút đã đến trước phòng An Tâm. Tôi không biết mình đang lăn tăn điều gì, rõ ràng là chị gọi tôi đến mà.


Hai phút nhanh chóng trôi qua, đúng 12 giờ.


Tôi gõ cửa,


"Cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc ~"


Nhịp hai, nhịp ba, nhịp hai. Tôi gõ cửa theo tiết tấu tựa như đang ra ám hiệu cho đối phương.


Cửa phòng mở ra, người bên trong kinh ngạc khi trông thấy tôi.


Ơ, đừng nói người đó quên mất đã hẹn tôi đấy nhé!


"Sao em mặc ít vậy?" An Tâm kéo tôi vào phòng, kinh ngạc hỏi.


Tôi cúi đầu nhìn áo lông mỏng trên người, có gì không đúng sao, hệ thống sưởi ấm trong khách sạn rất tốt mà!


An Tâm mở vali chị ra, lấy một áo lông màu trần bì đưa cho tôi.


Tôi lơ mơ nhận lấy, "Em thấy chị từng mặc rồi, sao lại tặng cho em?"


"Ai nói tặng cho em, cho em mượn mặc đó."


An Tâm thấy tôi không hiểu, chị khẽ cười, "Mau mặc vào rồi theo chị ra ngoài một chút."


"Hả?" tôi bối rối, trong lúc hốt hoảng hô lên một tiếng. Hóa ra tôi đã nghĩ nhiều, còn tưởng đại minh tinh nhà tôi nửa đêm gọi tôi để ban cho đãi ngộ ướt át gì đó.


May mắn, gần đây tôi gầy đi nhiều, nếu không sẽ không mặc vừa y phục của chị. Đại minh tinh của tôi, bình thường không thấy chị ăn ít hơn tôi, thế nhưng thể trọng chỉ có 48kg. Ông trời thật không công bằng, vì sao lại ban cho tôi cái thân thể uống nước thôi cũng béo thế này.


Tôi vừa mặc áo lông vừa nói, "Để em đi gọi Mai tỷ và..."


"Đồ ngốc!" An Tâm kéo tôi lại, "Chị lén gọi em đến là để hai chúng ta trốn ra ngoài chơi."


Ơ? Lòng tôi vui vẻ, không biết xấu hổ hỏi: "Ý chị là...chỉ có hai người chúng ta hẹn hò?"


Nữ vương mặc vào áo khoác dài đến đầu gối, lườm tôi một cái, "Em đừng nghĩ nhiều như vậy."


Ra khỏi khách sạn, người nào đó họ An nói chị không biết đi đâu, nên cứ đi một chút. Trời đất, trời đông giá rét thế này, ngài còn kéo tôi ra ngoài tản bộ. Sáng tạo, sáng tạo quá đi mất.


Tôi còn có thể làm gì, đành liều mình theo sau thôi!


Chúng tôi đi dạo không rõ phương hướng, Thượng Hải phồn hoa về đêm cũng bắt đầu biến mất, chỉ còn rải rác vài cửa hàng chưa đóng cửa. Trên đường, từng người vội vã lướt qua, tựa như không ai giống chúng tôi thong thả bước đi thế này.


Như vậy cũng tốt, sẽ không ai chú ý đến vị đại minh tinh bên cạnh tôi. Lòng tôi đột nhiên sáng tỏ, đây hẳn là lý do vì sao chị chọn đi dạo vào lúc này. Nếu như ban ngày, chắc chắn chị phải cải trang chen lẫn trong đám người nhưng cũng không hoàn toàn bảo đảm sẽ không bị nhận ra.


Nhớ Lưu Giai từng nói với tôi, An Tâm đóng xong phim điện ảnh đầu tay lập tức nổi tiếng nhưng chính chị lại chưa thích nghi kịp. Có một lần, chị đến Trung tâm mua sắm Quảng trường Thiên An Môn gần trường học mua gì đó bị khách hàng trong trung tâm nhận ra, trong nháy mắt, đoàn người trở nên điên cuồng, chen lấn tiến đến gần chị. Cuối cùng, một tủ kính trong cửa hàng đổ xuống, mảnh thủy tinh làm bị thương vài người. May mắn, chị và bạn học nhanh trí, lợi dụng địa hình quen thuộc thoát ra từ cửa sau. Từ đó về sau, An Tâm bị ám ảnh, mỗi lần dạo phố sẽ lựa những nơi vô cùng xa hoa chỉ có người giàu có mới đến, để nếu bị những người giàu có nhận ra thì họ cũng giữ sỉ diện không làm gì.


Hẳn là đại minh tinh của tôi đã rất nhiều năm chưa được trải nghiệm sinh hoạt phố phường! Vì vậy, trước tiên chỉ đi dạo trên đường thế này cũng khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị.


Trong đầu suy nghĩ, bất giác tôi đi chậm vài bước, ngẩng đầu thấy chị đã đi cách đó hơn ba mét. Tôi nhanh chóng chạy đến, rất tự nhiên khoác tay chị. Chị nghiêng đầu nhìn tôi, không nói cũng không cự tuyệt.


Không biết chúng tôi đã đi bao xa, dù sao tôi cũng dần dần không chịu nổi giá rét buổi đêm, thân thể bắt đầu run rẩy.


"Chị khát, em đi mua hai ly trà nóng đi." Chị bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bĩu môi nói.


Thật đúng ý tôi, tôi đáp một câu "Chị đứng đây chờ em" rồi phi thẳng vào trong.


Vừa vào cửa, hì, ấm quá. Tứ chi có hơi đông cứng của tôi dần dần dãn ra, cảm giác cả người trở nên cao hơn một ít. Tôi lấy hai ly trà sữa, trả tiền rồi thong thả ra khỏi cửa hàng tiện lợi.


"Ơ, người đâu rồi?" tôi trở về bên cạnh bồn hoa cũng không thấy bóng dáng chị đâu. Tôi hoảng loạn nhìn quanh tìm kiếm, phát hiện xung quanh cũng không có chị. Trừ một dì quét rác, lúc này trên đường cũng không có ai. Kỳ vậy? Chị không quen thuộc nơi đây, có thể chạy đi đâu chứ? Hơn nữa sao có thể đi nhanh như vậy!


Dưới ánh đèn lờ mờ, thoạt nhìn tất cả đều trở nên mông lung, tôi còn hoài nghi mình đang nằm mơ.


Hay là chị vào WC, nhưng trời mùa đông người ta cũng ít tiểu tiện mà? Tôi tiến đến lễ phép hỏi dì quét rác gần đây có WC không, dì chỉ tay, "Phía trước...Đúng rồi, chỗ đèn đó."


Tôi vào WC, kiểm tra một lượt cũng không có ai.


Lòng hoảng hốt, tôi ném hai ly trà sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho chị, sờ một cái, chết tiệt! Chị nói để phòng ngừa "cuộc hành trình bí mật" này bị người quấy rối nên đã để di động cả hai lại trong phòng khách sạn.


Phía trước có một cầu vượt, tôi đi vài bước lên, nghĩ chỗ cao sẽ quan sát dễ dàng hơn.


Đưa mắt nhìn xa xa cũng không thấy chị. Lòng tôi càng ngày càng rối, từ cầu vượt sang bên kia đường bắt đầu tìm kiếm, không bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào trong phạm vi năm trăm mét trở lại.


Trong giá rét, tôi chạy đến đổ mồ hôi đầy người, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng. Tựa vào thân cây ven đường, cuối cùng tôi biết, mình đã lạc mất đại minh tinh rồi!


Chết tiệt, đáng ra tôi không nên đồng ý với ý tưởng nhất thời kích động này của chị, nên ở khách sạn mới tốt...


Có phải chị cũng đang tìm tôi? Đột nhiên lòng nghĩ ra một cách. Nơi này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, ở giữa có rất nhiều công trình xây dựng.


Tôi nên gọi tên chị mới đúng! Nhưng còn lác đác người qua đường, làm sao đây?


A! Suy nghĩ một chút, tôi bắt đầu hô to: "Hữu Hữu, chị ở đâu?"


Tôi đi dọc bên đường không ngừng gọi tên mình, nếu như phương pháp này vẫn không được, tôi chỉ có thể trở về tìm Lưu Giai rồi đi báo cảnh sát.


"Chị ở đây!" ngay lúc tôi định từ bỏ, bỗng nhiên một âm thanh như mong muốn truyền đến lỗ tai. Tôi theo tiếng nhìn lại, trên con đường đối diện, An Tâm đang vẫy tay với tôi, "Ở đây này..."


Trong nháy mắt, tôi đã không thể nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt được sự cảm kích của tôi với trời xanh, tôi nhanh chóng phóng lên cầu vượt.


Chị cũng chạy lên đầu cầu vượt bên kia, chúng tôi nhìn nhau, càng chạy càng gần...Tôi không biết tôi chạy nhanh thế nào, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai.


Cuối cùng, trên cầu vượt, chúng tôi đã chạy đến bên nhau.


Chúng tôi như vừa gặp lại sau mấy vạn năm, cố sức ôm lấy đối phương, sức lực đó đủ để khiến người ta hít thở không thông. Thế nhưng, dù hít thở không thông chúng tôi cũng không muốn buông tay, sợ rằng vừa buông, đối phương sẽ biến mất.


"Chị ghét em, ghét em~" chị bắt đầu tựa vào lòng tôi khóc nức nở, tay đánh lên người tôi.


Tôi bị đau, cánh tay thoáng buông chị ra.


"Đồ khốn, em chạy đi đâu vậy?" đánh đánh, phát hiện sắp rời khỏi ôm ấp của tôi, tiếng khóc hơi dừng lại, sau đó chị bất chợt nhào vào lòng tôi, ôm chặt thắt lưng tôi khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên vai tôi khóc một cách thương tâm.


Ơ...Nếu như nhớ không lầm là tôi không tìm được chị!


Thế nhưng, nhìn tiểu mỹ nhân nũng nịu trước mắt khóc lê hoa đái vũ (khóc mà vẫn xinh đẹp như hoa lê trong cơn mưa) sao tôi nỡ chất vấn, nên chỉ tháo găng tay, dùng tay lau đi nước mắt cho chị.


"Khi em vào cửa hàng mua đồ, chị đứng chờ ngoài cửa, muốn thử xem em không tìm được chị thì thế nào..." chị ngừng khóc, bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra, "Ai ngờ nhoáng cái em đã chạy mất, chị tìm khắp nơi cũng không thấy. Em xấu lắm, sao có thể bỏ chị lại như vậy?" nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên buồn bã, đôi mắt xinh đẹp u buồn lập tức chảy ra một dòng nước mắt.


Tôi biết phụ nữ khi tức giận sẽ không nói lý, cũng không nghe giải thích, vì vậy chỉ nhẹ nhàng ôm chị vào lòng, ôn nhu nói: "Đều là em sai, em không nên chạy nhanh như vậy."


"Hừ, định dọa em ai ngờ bị em dọa lại." người đó nép trong lòng tôi tiếp tục oán giận.


Tôi đỡ vai chị, chăm chú nhìn vào mắt chị, vô cùng nghiêm túc nói từng chữ: "Sau này không được làm em sợ như vậy nữa."


Không biết có phải do tôi cao hơn chị 2cm nên khiến tôi có chút khí thế. Lúc này đây, chị như một bé cừu ngoan ngoãn lắng nghe, còn gật đầu, mắt to vô tội ngập nước nhìn tôi.


Tôi kiềm lòng không được lấy tay ôm lấy mặt chị hôn lên. Tất cả kỹ thuật cao siêu được Khoai Sọ dạy đã bị tôi quẳng ra sau đầu, ngay lúc này, tôi dùng sự chân thành không mang tạp niệm hôn chị. Khi vừa chạm vào môi chị, tôi phát hiện nó không hề lạnh như trong tưởng tượng, mà là ấm nóng, mang theo hương vị ngọt ngào, mềm mại khiến người ta không nỡ buông ra. Còn chị, trong nháy mắt như bị điện giật, cả người yếu ớt dựa vào lòng tôi.


"Ôi, thanh niên thời nay thật là..." một cặp vợ chồng lớn tuổi đi ngang qua, ông lão bất mãn lên tiếng nhưng bị bà lão cắt ngang, "Tôi thấy tình cảm đôi trẻ thật tốt, rất ngọt ngào!"


May mắn được bóng đêm bao bọc, mái tóc dài của tôi đều quấn dưới nón, bọn họ không thể nhìn ra giới tính của tôi, ha ha!


Đôi trẻ ~ ngọt ngào ~ không biết đại minh tinh nghĩ thế nào, dù sao tôi nghe vào cảm thấy rất vừa lòng.


"Đã trễ thế này em đừng quấy rối bạn cùng phòng, đến phòng chị đi!" Trở về khách sạn, An Tâm máng áo khoác lên giá treo rồi quay sang nói với tôi.


Tôi nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng đỏ mặt.


"Đồ háo sắc, em nghĩ đi đâu rồi phải không." An Tâm bước đến nhéo mặt tôi, "Lát nữa nằm ngoan ngoãn cho chị, thử động đậy xem chị xử em thế nào."


Tôi nhìn bộ dạng kiêu ngạo kia, nhịn không được thầm oán chị: sao chị không học theo Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài lấy chén nước đặt ở giữa luôn đi.


Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cánh tay bị người kéo một chút, tôi chậm rãi tỉnh giấc...GOD, đại minh tinh biến tôi thành gấu bông của chị.


Lúc này, cánh tay tôi bị chị ôm vào lòng, nói cách khác, cánh tay tôi đang đặt trước ngực chị. Tôi cố gắng chầm chậm rút tay ra, ngờ đâu, chị bỗng nhiên khẽ động, càng kéo tay tôi vào. Vì vậy, lúc này biến thành cánh tay tôi đặt trên nơi mềm mại của chị, trong lòng không khỏi rung động. Tựa hồ còn chưa thỏa mãn, chị giơ chân gác lên người tôi. Vì vậy, chỗ tư mật kia của chị cọ vào đùi tôi, ngọn lửa nhỏ trong bụng tôi lại bắt đầu thiêu đốt.


Không được! Tôi dốc sức khắc chế tà niệm, thử rút tay và chân ra.


Ai ngờ, hai nơi mẫn cảm nhất của chị bị ma sát, thân thể mềm mại bắt đầu cọ quậy. Ngay sau đó, đôi tay như rắn vây quanh ôm lấy đầu tôi, đôi chân thon thả cũng kẹp lên hông tôi, khiến nơi bí ẩn quý giá nhất hoàn toàn dán trên người tôi.


Tôi đổ mồ hôi, được lắm, bắt tôi ngoan ngoãn không độngđậy nhưng chị còn cố tình mời bá vương ngạnh thượng cung? (ý chỉ tạo tình huống để cưỡng gian)    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play