"Dạy kèm? Dạy kèm thế nào?" Hôn mà cũng dạy được? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói như vậy.
Khoai Sọ dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn tôi, "Tất nhiên là dạy trực tiếp môi chạm môi rồi."
Ơ...Khoai Sọ thối này, không biết xấu hổ còn nói ra cho được. Không biết do buồn bực hay khó xử, trên lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
"Làm gì có cách dạy như thế ~" Tôi tức giận đứng lên, đi vài bước qua lại để bản thân tỉnh táo một chút.
Khoai Sọ thối còn vui vẻ, "Ôi, cũng đâu phải lần đầu, còn xấu hổ cái gì?" cô nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có sự giễu cợt, "Đừng quên first kiss của cậu là với tôi...À, theo kinh nghiệm từ tôi thì kỹ thuật hôn của cậu rất ngốc nghếch."
Tôi thấy Khoai Sọ nhìn mình, nhất thời không biết làm sao để chứng minh mình không ngốc, trên mặt đỏ ửng.
"Việc này sao trách tôi được?" tôi hồ đồ thốt lên.
"Cậu ngốc, chẳng lẽ trách người khác?" Khoai Sọ nhìn tôi khó hiểu.
Trách người khác, trách ai đây? Vương Cáp Cáp sao? Trách anh thân là bạn trai đầu tiên của tôi mà không dạy tôi cho tốt? Muốn trách phải trách tôi chưa cho anh cơ hội. Còn đại minh tinh của tôi cũng không trách được.
"Đúng vậy, đều do tôi." tôi bực bội nhíu mày, "Là tôi ngốc, không trách người khác được."
Khoai Sọ nghe vậy càng vui hơn, không quên trêu ghẹo: "Ngốc cũng không phải là lỗi của cậu, cố gắng học tập cho tốt là được." nói xong đi đến cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi, "Muốn học từ tôi không?"
Từ lúc cô đến gần, tim tôi đập thình thịch, mặt nóng rần lên, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Tôi lúng túng một hồi cũng lấy đủ dũng khí cãi lại: "Không được, ngoài chị ấy ra, tôi không thể thân mật với người khác."
Đại minh tinh nhà tôi ơi, tôi sẽ không làm chị thất vọng đâu.
Nửa ngày không thấy Khoai Sọ đáp lời, tôi suýt chút nín thở chờ cô phản ứng.
"Không chịu học vậy cậu chờ bị chị ấy vứt bỏ nhé!"
Khoai Sọ thờ ơ ngồi lại lên giường, chỉ ném cho tôi một câu như vậy. Nhưng chỉ một câu thế này, trong nháy mắt đã trúng yếu điểm của tôi khiến tôi buông xuống toàn bộ vũ khí. Tôi có hơi giận, vì sao An Tâm lại ghét bỏ "kỹ thuật" của tôi. Chúng tôi ở chung mấy tháng, hòa hợp thế kia, đúng vậy, không hề câu nệ. Tôi còn tin rằng đây là số phận an bài, ông trời thương tình nên ban cho tôi một cơ hội tốt đẹp. Đáng ra tôi nên dũng cảm, kiên quyết....Đến khi bình tâm nghĩ lại...suy nghĩ này thật quá buồn cười. Đối với chị, thời gian chúng tôi quen biết thật ra không dài, huống chi duyên phận chúng tôi ngẫu nhiên như vậy, vì thế, đôi khi tôi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Có duyên có phận, cũng có cố gắng từ tôi, quan hệ giữa chúng tôi mới được như ngày hôm nay. Vì vậy, tôi quyết tâm không để vấn đề "kỹ thuật" làm chị chán ghét, tìm người khác ôm ấp. Không được, tuyệt đối không được.
"Được, tôi theo cậu học." lúc mở miệng nói câu này tôi rất thẹn thùng.
Khoai Sọ bỡn cợt: "Phải vậy chứ."
Để giảm bớt sự ngượng ngùng trong giờ khắc này, tôi chủ động thay đổi đề tài, "Vì sao cậu muốn giúp tôi?" dù sao cô cũng không có lợi gì từ việc này.
"Này, chúng ta là bạn bè mà!" Khoai Sọ đáp một cách đương nhiên.
Nghi ngờ cuối cùng trong lòng tôi được xóa bỏ, tôi huých vai cô, "Đúng là bạn chí cốt."
Đột nhiên giọng Khoai Sọ trở nên dịu dàng, "Nhắm mắt lại, không được nghĩ lung tung, tập trung cảm nhận..."
Hả? Bắt đầu dạy rồi? Tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch, tự giác nhắm hai mắt.
"Kiss không chỉ...là môi chạm môi, lưỡi và răng cũng có thể hỗ trợ." Khoai Sọ vuốt ve mặt tôi, "Chắc cậu đã biết sơ cấp rồi, bây giờ dạy cậu trung cấp..." Ôi, còn có sơ, trung, cao cấp à? Thật mới lạ.
Còn đang suy tư, trên môi nóng lên, đã bị ngậm lấy. Đầu lưỡi Khoai Sọ chầm chậm tiến vào miệng tôi, đẩy lưỡi tôi sau đó lại ôm lấy lưỡi tôi đẩy ngược lưỡi cô. Thú vị thật, tôi không biết mệt cùng cô đẩy qua đẩy lại. Chờ tôi thành thạo, Khoai Sọ đổi sang phương thức khác, lưỡi cô bắt đầu xoay vòng quanh lưỡi tôi, thỉnh thoảng hít sâu một cái, giống như hút hết không khí trong khoang miệng tôi. Đến khi cô rời khỏi, tôi bắt đầu thở dốc.
"Còn chưa xong!" Khoai Sọ dùng ngón cái che không cho tôi mở mắt. Hả? Còn nữa à?
"Mắt, mũi, tai đều là nơi mẫn cảm của phụ nữ." nói xong, Khoai Sọ hôn lên mắt tôi, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tôi có cảm giác như được lông vũ vuốt ve. Sau đó, cô khẽ cắn tai tôi, trong nháy mắt xuất hiện một dòng điện khiến cả người tôi tê dại.
Cuối cùng, Khoai Sọ dừng lại, "Mở mắt đi! Còn có cằm, cổ...những thứ này không cần tôi dạy cho cậu."
Tôi quay sang nhìn mình trong gương, vẻ mặt đỏ bừng. Đây...là tôi sao?
"Cám ơn cậu!" tôi thật lòng cám ơn, sau đó vô cùng hiếu kỳ hỏi, "Cậu...học những thứ này từ đâu vậy?"
Khoai Sọ hiếm thấy ngượng ngùng vài giây, "Trong sách, ở nước ngoài có rất nhiều cách dạy kiss, make love như..." bỗng nhiên cậu đẩy tôi ra, "Có học là được, còn hỏi thầy học từ đâu."
Đương nhiên tôi biết nước Mỹ thoáng hơn chúng tôi rất nhiều nhưng cố ý cười hỏi: "Đó là kinh nghiệm từ sách vở, ý tôi là kinh nghiệm thực tế cậu thế nào?"
"Nếu tôi nói, khi ở Mỹ tôi qua lại với rất nhiều người, nam nữ đều được, cậu tin không?" Khoai Sọ hỏi một cách nghiêm túc.
"Dẹp đi ~ có quỷ mới tin."
"Được rồi, đi ngủ!" Khoai Sọ đẩy tôi nằm xuống giường, còn giúp tôi đắp chăn cẩn thận.
Cả đêm này, trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng luyện tập hôn môi với người đó. Thế nhưng bước tiếp theo thì sao? Tôi có nên tiếp tục học hỏi Khoai Sọ không? Quên đi, dùng kỹ thuật cấp cao sẽ dọa người đó mất, ha ha.
Rất nhanh chóng, tôi phối hợp với trưởng nhóm tiến hành vạch ra các hoạt đồng tuyên truyền cũng như phân bổ người phụ trách.
Tuy bây giờ tôi chưa tìm ra điểm lôi cuốn nhất ở Khoai Sọ là gì, nhưng bởi vì đa số mọi người không biết gì về cô nên tôi muốn tiết lộ một số thông tin cá nhân, như thế sẽ thu hút được sư quan tâm. Ví dụ như lúc này, tôi đăng lên mạng năm bức ảnh khi cô đang du học ở Mỹ, có tấm ở thư viện, có tấm ở phòng tập đàn, còn có tấm cùng bạn bè nước ngoài làm sủi cảo trong ngày lễ đầu năm...Nói chung, muốn cho mọi người thấy Khoai Sọ là một sinh viên vừa tài giỏi vừa thú vị.
Trên cơ bản, tôi sẽ ở hậu trường, tất cả là do trưởng nhóm trực tiếp thực hiện. Kết quả, trưởng nhóm đăng lên giải thích là tìm thấy từ blog của một bạn học ở Mỹ với Tiểu Dụ. Bởi vì ngại mọi người không tiện lên mạng nước ngoài nên đăng thẳng lên đây. Mặt khác, bên dưới còn phiên dịch các dòng viết của người bạn học ở Mỹ về Tả Tiểu Dụ, đơn giản như "Cô gái Trung Quốc đáng yêu...". Nhìn xem, tôi đã sớm nói...những người hâm mộ này còn vượt quá sự tưởng tượng của tôi.
Tôi nói cho Khoai Sọ nhưng cô vẫn vô tư như không liên quan đến mình với kế hoạch truyền thông này, sau đó còn nói tôi muốn làm sao cũng được.
Này, cậu là nhân vật chính, ít ra cũng phải cho ý kiến chứ.
Tốc độ truyền bá trên mạng không bao giờ dự liệu được, đến ngày thứ hai, tin hành lang Tả Tiểu Dụ xuất thân từ Học viện âm nhạc danh giá Berklee đã lan ra khắp các diễn đàn. Bởi vì trong "Mị lực nữ thanh" năm trước có trường hợp giả danh đến từ một trường nổi tiếng trong nước nên đa số mọi người vẫn còn nghi vấn thân phận thực sự của Tả Tiểu Dụ.
Ha ha, tốt nhất nên có tranh luận.
Ngày thứ ba, có phóng viên một tòa soạn chủ động liên hệ Berklee để xác minh, sau đó đã đạt kết quả chứng thực. Bên phía trường học thậm chí còn đưa ra hình tốt nghiệp của Tả Tiểu Dụ, vì vậy tòa soạn kia lập tức đăng tin nóng hổi. Đài Xoài vừa thấy tin tức này, lập tức căn dặn Tả Tiểu Dụ không được nhận phỏng vấn của bất kỳ phóng viên nào.
A, tôi biết tâm tư của đài Xoài. Hiện nay truyền thông đều tò mò vì sao một sinh viên tài năng từ học viện âm nhạc danh giá có thể chấp nhận "tự hạ giá trị" đến tham gia cuộc thi "đại trà" như thế. Đối với vấn đề này, đài Xoài muốn giữ lại sau ngày thi đấu thứ sáu, sau đó mới cho công bố đáp án.
Về phần Khiết Nhi, cứ cách một ngày tôi sẽ đăng một bài mới lên blog, đại khái nói là dưỡng bệnh thật buồn chán, thân thể đang dần dần hồi phục. Sự thật là người này bay đến Paris shopping, còn nói là để chọn y phục cho album mới. Lính quèn như tôi có thể nói gì đây nên chỉ nhắc nhở cô cẩn thận, coi chừng bị nhận ra. Cô còn nói sẽ mua nước hoa cho tôi, hỏi xem tôi muốn của hãng nào. Tôi không am hiểu hàng hiệu nên nhẹ nhàng từ chối. Hơn nữa, thứ xa xỉ đó không hợp với một nhân viên truyền thông bé nhỏ như tôi.
Buổi trưa thứ sáu, sau khi ăn xong, tôi theo Khoai Sọ đến trường quay. Kim Duyệt chủ động bắt chuyện với tôi, nói buổi duyệt thử sẽ mất cả buổi chiều, rất nhàm chán. Tôi ngoài miệng giả vờ như mới biết, thật ra khi công tác ở đoàn phim tôi đã từng trải qua.
Các thí sinh lần lượt lên sân khấu, còn tôi được sắp xếp ngồi trong một căn phòng vắng vẻ. Sáng hôm nay, những người hâm mộ ở Trường Sa nói sẽ đến trường quay tìm tôi, tôi đang chờ bọn họ nhắn tin.
Có tin nhắn đến:
[Em tuyên truyền cho Tả Tiểu Dụ cũng được đấy] ôi, hiếm khi nào đại minh tinh nhà tôi quan tâm đến những việc nhỏ nhặt thế này.
[Cũng bình thường thôi]
[Khiêm tốn quá sẽ trở thành kiêu ngạo]
[Vâng, đúng là em làm rất tốt]
[Ha, không biết xấu hổ]
[Này, nói sao cũng không được]
[Mấy ngày nay em cũng không nhắn tin cho chị, hừ] nữ vương sắp nổi giận.
[Chị cũng không nhắn cho em, hừ hừ] lúc này tôi không định nịnh hót chị.
[Nhóc con, được lắm, hừ hừ hừ]
Tôi nhìn "hừ" lần lượt tăng thêm, cười thầm trong bụng.
[Không dám, không dám, em mãi mãi sẽ là trên vạn người, dưới một người. Hừ hừ]
[Cái này còn tạm được, hừ]
Tâm trạng tốt lên, "hừ" sẽ giảm xuống, không biết người đó có nhận ra không.
[Em nhớ chị, hôn một cái]
Đối phương không trả lời, vì vậy tôi làm tới.
[Em nhớ chị, sờ một cái]
Lúc này lập tức trả lời
[Em dám...]
[Ở trước mặt em còn dám nói chi cách xa thiên sơn vạn thủy thế này, muốn sờ thì sờ]
[Sờ nữa coi chừng chị đá bay em]
Ha ha, tôi chỉ nói miệng chứ đâu dám làm thật, ấy vậy mà người đó xem như thật.
Chúng tôi cứ nhắn tin qua lại như thế, trong lúc đó thỉnh thoảng tự cười một mình. Thật yêu người nào phát minh ra tin nhắn.
Ngón cái đều nhức, tôi nhận được một cuộc gọi, những người hâm mộ kia đã đến.
[Có công việc, không nói nhảm với chị nữa]
[Em...chị thực sự nghi ngờ em đang trả thù chị]
Tôi nhìn điện thoại bật cười, nhắn tin trả lời chị,
[Đúng vậy, lòng dạ em hẹp hòi mà]
Hóa ra những người hâm mộ này đến đưa máy ảnh cho tôi. Bởi vì mấy trăm tấm sẽ có dung lượng rất lớn, nên làm thế này sẽ tiết kiệm thời gian chuyển cho bọn họ.
"Nhóm các em đến xem trực tiếp đã lấy được vé chưa?"
"Mỗi nhóm người hâm mộ được cho năm vé, còn bên Văn San được đến mười vé, hừ."
Tôi khích lệ bọn họ, "Chúng ta cố gắng nào, chờ đến khi Tiểu Dụ nổi tiếng, đài truyền hình sẽ xem trọng chúng ta."
"Đúng vậy, đúng vậy." trong ánh mắt những người bạn trẻ tràn ngập chờ mong.
Tôi nhìn đồng hồ, hơn ba giờ chiều, "Các em về nhà đi, bảy giờ mới bắt đầu."
"Không cần, đi đến đi lui phiền phức lắm, bọn em chờ bên ngoài là được."
Tôi nhìn một chút, người ta còn mang theo bảng đèn LED vì Khoai Sọ nữa chứ.
"Trời lạnh thế này, các em tìm nơi gần đây nghỉ ngơi đi. Thân thể bị đông lạnh, Tiểu Dụ sẽ đau lòng đấy."
Ô, các bạn trẻ này nghe câu cuối cùng, lập tức ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt vô cùng cảm động gật đầu nghe lời.
Trở về nơi luyện tập, tôi phát hiện trong phòng nhiều hơn vài người, cẩn thận nghe được các cô đang nói về Văn San này, Văn San nọ, lập tức hiểu rõ. Các cô nói quên hết trời đất không chú ý tôi vừa bước vào. Tôi chụp vài tấm góc rộng, sau đó phóng to màn hình để chụp Khoai Sọ. Không thể chụp rõ được, thứ nhất cô chưa trang điểm, thứ hai là để tạo cảm giác như chụp lén.
Đến năm giờ chiều, buổi tập dợt kết thúc, các thí sinh ăn chút cơm sẽ bắt đầu trang điểm. Tôi lại gọi những người hâm mộ kia đến, trả lại máy ảnh cho họ. Không ngờ, các cô còn đưa một phần canh hầm xương nhờ tôi chuyển cho Khoai Sọ, nói rằng cơm tập thể ở đài truyền hình không tốt, cái này không chỉ bổ sung dinh dưỡng còn có thể bảo vệ cổ họng.
Không thể từ chối lòng thành, tôi đành nhận lấy, thế nhưng nói với các cô chỉ lần này thôi, Tiểu Dụ không thích bọn họ tốn kém.
Tất nhiên tôi hiểu tâm tình các cô, ai bảo tôi cũng là người hâm mộ người đó.
"Cậu uống đi, tôi không uống được." Khoai Sọ uống một ngụm rồi đưa cho tôi. Kết quả, bát canh hầm xương đong đầy tình cảm này hầu như đều vào bao tử tôi. Nhưng ít ra tình ý đã được gửi gắm.
Bên trong hậu trường, mỗi thí sinh đều tập lại vũ đạo mở màn hoặc lời bài hát, chỉ có Khoai Sọ vẫn ngồi nói chuyện phiếm với tôi.
"Này, cậu không sợ nhớ sai lời à."
Khoai Sọ đắc ý, "Tôi hát bài mình tự viết, sai cũng đâu ai biết."
"Sẽ hát bài của mình nữa à?" tôi im lặng một hồi, nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi, cuộc thi của cậu mà."
Khoai Sọ cười, "Cậu yên tâm, tôi có lòng tin với chính mình, nếu thua tôi cũng không hối hận."
Bắt đầu lên sóng, tôi tiến đến bên cạnh những người hâm mộ Khoai Sọ. Các cô vừa nhìn thấy tôi đã vui vẻ kể: "Hình đã được đưa lên mạng, mọi người lần đầu thấy chị ấy luyện tập đều rất phấn khích."
Tôi đã lĩnh giáo qua "sự chuyên nghiệp" của các cô nên cũng không ngạc nhiên. Tôi và các cô im lặng quan sát tình hình thi đấu.
Trận thi này không gay cấn như tôi nghĩ, hôm nay phải loại ba thí sinh, số phiếu bầu cho Khoai Sọ xếp thứ năm, thuận lợi qua cửa. Nhưng phỏng vấn sau khi vòng đấu kết thúc, đa số microphone của phóng viên đều hướng về cô.
"Xin hỏi, cô tốt nghiệp từ một học viện cao cấp như Berklee vì sao lại tham gia cuộc thi Mị lực nữ thanh?
Khoai Sọ thành thật đáp; "Tôi không nghĩ rằng âm nhạc chia thành chuyên nghiệp hay nghiệp dư, chỉ cần thích thì có thể tham gia cuộc thi thế này."
"Như vậy, vì sao lúc trước cô lại chọn học chuyên sâu?"
Ơ, vấn đề này...tôi hơi lo lắng Khoai Sọ sẽ trả lời thế nào.
"Đây chỉ cách thức tôi chọn tiếp cận với âm nhạc, vì sao phải chia ra rạch ròi, phân biệt cao thấp thế kia."
Tốt lắm, tôi vỗ tay tán thưởng cô.
Đến tuần tiếp theo, quả nhiên đài Xoài bắt đầu xem trọng Khoai Sọ, không những đưa tin về cô nhiều hơn, thậm chí còn chủ động khơi gợi những chuyện khi cô còn ở Mỹ. Ví dụ như vừa đến Mỹ có gặp phải culture shock hay không, Khoai Sọ nói khả năng hòa nhập của cô rất cao, không có gì đặc biệt, nhưng đài Xoài hỏi cô có bị ức hiếp gì không. Cô nói rằng quan hệ với bạn học rất tốt, chỉ có lần bị quịt tiền lương nhỏ nhặt kia thôi, quan trọng là vấn đề đó không hề liên quan đến việc phân biệt chủng tộc. Đài Xoài mặc kệ, lập tức thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, biến thành một trường hợp du học sinh Trung Quốc chịu đựng ức hiếp, khổ cực. Tôi nhìn tin đài Xoài đưa cho truyền thông, trời ạ, đúng là lấy được biết bao nước mắt thương hại. Tôi an ủi Khoai Sọ, thôi quên đi, tuy có