"Sau đây là các thí sinh được vào top 20..." ngồi trước TV, tâm trạng tôi cũng khẩn trương theo nhịp trống, đã chọn ra mười chín thí sinh nhưng vẫn chưa có tên Khoai Sọ.
Màn ảnh di chuyển qua lại trước mặt các thí sinh đang chờ đợi, Khoai Sọ thối này, nhìn kiểu gì cũng không hồi hộp như tôi.
"Đang xem gì vậy?" An Tâm cầm ly nước đi ra từ phòng ngủ.
Đài Xoài chết tiệt, lại quảng cáo, tôi chửi bới TV vài câu, sau đó vẫy tay với An Tâm, "Mau, mau đến xem, sắp chọn ra top 20 này."
An Tâm xua tay, "Không cần, chị phải pha cà phê." nói xong tiếp tục cầm ly khom người lấy nước sôi ở máy lọc nước.
Ơ? Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Năm phút trước chẳng phải chị cũng đi ra pha một ly rồi sao, uống nhanh vậy?"
Chắc chắn chị không ngờ tôi không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của chị, chị trừng mắt liếc tôi, "Chị thích uống cà phê đấy, không được sao?" nói xong tức giận quay về phòng.
Ha ha, đại minh tinh của tôi mất tự nhiên cũng đáng yêu quá đi chứ, nếu không phải quảng cáo xong sẽ tuyên bố danh tính người cuối cùng, tôi cũng muốn đi theo "đùa giỡn" chị một chút. Đại minh tinh của tôi, khi làm việc luôn rất khách khí với người khác, gặp người hâm mộ thì thân thiện, thỉnh thoảng gặp phải những người đáng ghét thì bày ra bộ mặt hờ hững. Trên cơ bản, trừ Lưu Giai và Mai tỷ, chị không thân thiết với ai. Trong giới giải trí, chị dùng phương thức riêng của mình để tự bảo vệ bản thân chặt chẽ.
Chỉ mình tôi có thể nhìn thấy khía cạnh này của chị, có khi ôn nhu săn sóc, có khi kiêu ngạo ương ngạnh, có khi quyến rũ động lòng người, có khi...ghen tị, trẻ con. Thế nhưng, dù chị thế nào cũng khiến tôi yêu say đắm.
"Thùng thùng thùng thùng..." một loạt tiếng trống kéo tôi trở về trước TV, giám khảo chậm rãi đọc, "Thí sinh vào top 20 toàn quốc cuối cùng chính là: Tả Tiểu Dụ!"
"A..." tôi nhảy khỏi trường kỷ, kích động xông vào phòng An Tâm, nhảy nhót trước mặt chị, "Vào rồi."
Chị đang ngồi trước bàn đọc kịch bản, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Đội tuyển Trung Quốc ghi bàn à?"
Trên trán nổi ba đường đen, tôi nhận ra đại minh tinh của tôi cũng biết nói móc.
Chị không quen Tả Tiểu Dụ, không phản ứng cũng không sao, dù sao tôi cũng rất hài lòng. Tôi ngân nga bài hát Khoai Sọ sử dụng khi thi đấu, tiện tay cầm một kịch bản trên bàn lật xem.
"Xoạt xoạt xoạt...xoạt xoạt...xoạt xoạt xoạt xoạt..."
Đại minh tinh nhà tôi thật bình tĩnh, bị tiếng quấy rối từ tôi như muỗi vo ve bên tai, thế mà chị vẫn có thể tập trung đọc kịch bản.
"Đừng nhận phim này." tôi đặt kịch bản trong tay trước mặt chị.
Lúc này chị mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, "Vì sao?"
"Nam chính đau khổ yêu nữ chính, ngay từ đầu nữ chính đã cho rằng mình thích nam phụ, cho đến khi hiểu rõ tâm ý mới tìm đến nam chính, nhưng lúc này nam chính đã bị nữ phụ câu mất...Nội dung gì nhảm nhí thế." Vẻ mặt tôi ghét bỏ, thao thao bất tuyệt phê bình biên kịch. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là trong đó có rất nhiều cảnh thân mật, lật vài trang đã thấy mấy cảnh giường chiếu.
Nghe tôi nói xong, chị gật đầu: "Được rồi, không nhận phim này." sau đó cúi đầu đọc kịch bản trong tay.
Ha ha, trong lòng tôi phấn khởi.
"Xin lỗi, đài truyền hình quy định lúc ghi hình không được mang theo di động, vì vậy..." sau khi trực tiếp kết thúc khoảng nửa giờ, Khoai Sọ gọi cho tôi.
"Ôi chao, cả đêm tôi đều xem cậu thi đấu, hồi hộp chết mất. Lúc cậu được vào vòng trong tôi vui lắm, suýt chút nữa đã ngã khỏi trường kỷ." Ha ha, tôi dùng biện pháp nói quá để biểu đạt vui vẻ trong lòng.
"Ơ?" giọng nói bên kia điện thoại căng thẳng, hấp tấp hỏi: "Ngã à?"
Ha ha, tôi cười không ngừng, "Lỗ tai cậu nghe sao thế, tôi nói là suýt chút nữa mà ~"
"À ~" Khoai Sọ thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Dù sao tôi cũng đạt được mong đợi của công ty, tôi muốn quay lại Bắc Kinh."
Tôi vừa nghe vội vã khuyên ngăn: "Đừng, phải tiếp tục chứ. Những người khác đều hừng hực khí thế, cậu chưa làm gì đã rời khỏi, không được."
"Thế nhưng có mình tôi ở đây..."
Tôi cắt ngang lời cô, cố gắng an ủi: "Biết rồi biết rồi, ngày mai tôi xin chị Lulu bay đến Trường Sa với cậu, ở đó cho đến khi cuộc thi kết thúc nhé."
"Thật sao? Phải giữ lời đấy." rõ ràng tâm trạng Khoai Sọ tăng cao hơn nhiều.
Chúng tôi dong dài thêm vài câu, cô mới nói: "Mệt quá, tôi muốn đi ngủ, muah ~"
"Ừa, nghỉ ngơi thật tốt đi, muah ~"
Gác máy, tôi vừa quay đầu, "A!!!" có một người đang đứng phía sau, tôi sợ đến mức nội tạng muốn bay ra ngoài. Bà chị này, làm ơn đi, chị có thể đánh tiếng trước được không.
Tôi định ai oán vài câu, ai ngờ chị nhìn chằm chằm mặt tôi, ánh mắt ấy...có hơi đáng sợ, khiến tôi nuốt xuống tất cả lời định nói.
"Môi em nứt rồi này." hóa ra đây là kết quả chị nghiên cứu được.
Tôi liếm môi, đúng là khô cằn, nhanh chóng ra trường kỷ lấy son dưỡng trong túi thoa lên.
Ai ngờ, ánh mắt chị sáng lên, chuyển đến son dưỡng của tôi, "Sản phẩm này, chẳng phải do chị đại diện sao?"
Ơ, bị nắm thóp rồi. Hôm qua khi đi siêu thị, tôi thấy mỹ phẩm An Tâm làm người đại diện đang có chương trình tăng doanh thu, mua một bộ sẽ được một tấm poster xinh đẹp. Là một người hâm mộ lâu năm, đương nhiên tôi phải ủng hộ thần tượng của mình!
"Thật sao? Trùng hợp vậy." tôi yếu ớt đáp.
"Khí trời khô hanh thế này, em cũng nên bảo dưỡng cẩn thận. Sớm biết vậy chị đã đưa em một bộ, không cần mua làm gì."
Quan trọng là...chị đâu có cho tôi được tấm poster! Người ta chủ yếu muốn lấy tấm poster nên mới mua.
Rửa mặt xong, tôi quay về phòng mình, ngồi trên giường, vừa ngẩng đầu thấy được tấm poster treo trên cửa tủ quần áo. Người đẹp trên poster thật rực rỡ, đẹp đến không gì sánh được. Khuôn mặt trắng nõn hồng hồng, nhất là đôi môi đầy đặn ướt át kiều diễm kia hơi hé ra khiến người nhớ nhung. Chưa kể câu slogan quảng cáo làm người khác dễ tơ tưởng: nếm một chút, yêu nó!
Thảo nào, tất cả mọi người trong diễn đàn đều nói: không biết tấm poster này của An lão đại là muốn chúng ta yêu cây son kia hay là yêu chị ấy.
"Ha ha ~" nghĩ nghĩ, tôi cười khờ, lấy tay đặt lên đôi môi trên tấm poster, tôi vô thức thì thào: "Tôi nếm qua rồi."
Đôi môi kia thật mê người, nhìn một lúc, tôi vô thức tiến đến...hôn tấm poster.
"Bộ này chị chưa xài qua, cho em đấy!" An Tâm đẩy cửa vào.
Tôi rụt mạnh người về sau, nghiêng đầu nhìn chị. Chị đi thẳng đến chỗ tôi, trên tay cầm một bộ mỹ phẩm. Nhìn tấm poster trên cửa tủ quần áo, chị ngẩn ra, chắc hẳn chị nghĩ đến hành động khả nghi vừa rồi của tôi.
Vì vậy, chúng tôi đứng trước tủ quần áo, bốn mắt nhìn nhau. Tôi xấu hổ vô cùng.
"Chị...sao chị không gõ cửa?" tôi ngơ ngác nhìn chị, ngực bất ổn. Xong đời, xong đời, chắc chắn chị sẽ nghĩ tôi thật hèn hạ.
Ý cười trong mắt chị càng lúc càng nhiều, "Này, em làm chuyện xấu còn dám nói lại hả?"
Hầy, sao thế này, chỉ tưởng tượng một chút đã bị đương sự bắt tại trận. Tôi quay mặt sang tủ quần áo không dám nhìn chị.
Chị tiện tay đặt bộ mỹ phẩm lên giường, vươn tay sờ nơi tôi vừa hôn trên tấm poster, nói một câu khó hiểu: "Hôn một tờ giấy cũng có cảm giác sao?"
Ơ, tôi càng xấu hổ hơn, vô thức ôm trán, không dám đáp lời.
Một tay chị nắm cằm tôi, nâng mặt tôi nhìn chị. Được rồi, Hữu Hữu tôi dám làm dám chịu, muốn giết thế nào tùy chị, tôi hiên ngang ngẩng đầu.
Khóe miệng chị hơi nhếch lên, giọng điệu có vài phần trêu đùa: "Không muốn nếm thử mùi vị thật sự sao?"
Tim tôi đập mạnh, đại minh tinh của tôi ơi, lời này của chị có phải thứ tôi đang nghĩ đến không? Phải không?
Chị không nói nữa, chậm rãi nhắm hai mắt.
Lúc này không làm thì đợi đến bao giờ? Tôi hơi hướng người về phía trước, tôi càng tiến đến gần, hơi thở chị càng gấp gáp hơn, bên cạnh đó, nhịp tim và hô hấp tôi cũng càng lúc càng nhanh. Lúc này, chúng tôi vô cùng giống các cậu trai cô gái lần đầu biết yêu, vừa hồi hộp thấp thỏm vừa tràn ngập mong chờ.
Lông mi dài của chị hơi run rẩy tựa như đang thúc giục tôi. Cuối cùng, tôi cũng hôn lên đấy. GOD, hương thơm từ môi chị thật nồng nàn, tôi kiềm không được nhẹ nhàng mút lấy. Tôi không muốn kết thúc hưởng thụ say lòng người nhanh đến thế, vì vậy, đầu tiên tôi mút mút môi trên sau đó đến lượt môi dưới, tiếp theo là khóe môi. Tôi nán lại trên môi chị, quên cả lối về.
Bỗng nhiên, hai tay chị vòng ra sau đầu tôi, đầu lưỡi tách khớp hàm tôi dò xét tiến vào. Tôi còn đang tự hỏi nên ứng phó thế nào, đầu lưỡi mình đã tiến lên nhiệt tình tiếp đón. Hai đầu lưỡi mềm mại vừa chạm nhau lập tức dây dưa một chỗ, nước bọt kia như rượu ngon thượng đẳng, ngọt ngào say lòng người từ khi đầu lưỡi đi vào, thẳng đến bên trong sau đó bắt đầu dập dềnh. Môi lưỡi quấn lấy nhau, tôi phát hiện thần chí mình đã không còn rõ ràng.
Cơ thể tôi gần như xụi lơ tựa vào lòng chị, hai chân nhũn ra, tôi nhanh chóng vươn hai tay ôm lấy lưng chị. Có vẻ chị cũng không còn sức chống đỡ, bị tôi dựa vào đành nghiêng người tựa vào tủ quần áo ôm tôi. Tôi hé hai mắt, thấy mặt chị đỏ bừng, đã vô cùng động tình. Ánh mắt chuyển đến tấm poster trên cửa tủ quần áo, đầu tiên là hôn "giả", sau lại được "hôn thật", quả là thú vị.
Tựa hồ không hài lòng vì sự thiếu tập trung của tôi, chịhừ một tiếng, hai tay quấn quanh cổ tôi, ôm tôi ngã lên trên giường.