Mấy ngày nay, tâm trạng của tôi luôn tốt, tinh thần làm việc hăng hái, anh Phong thấy thế còn trêu tôi dễ kích động, vừa thăng chức đã vui đến vậy.
Ha ha, anh ta đâu biết được, nguyên nhân thật sự khiến tâm trạng tôi tốt là gì.
Quảng cáo với bên DEC diễn ra rất thuận lợi. Cuối cùng, công ty đề cử Mạch Kỳ cho DEC, đối phương không có gì phản đối. Hai ngày nay, tôi và Phương Di theo Mạch Kỳ đi chụp ảnh quảng cáo. Có thể nhìn ra, khí chất mỗi người sẽ thể hiện qua hình ảnh, DEC rất hài lòng với Mạch Kỳ. Đặc biệt là giám đốc marketing của bọn họ, luôn nhờ tôi mời Mạch Kỳ đi ăn. Ánh mắt anh ta nhìn Mạch Kỳ không có ý gì tốt, vì vậy tôi dùng đủ lý do để từ chối khéo.
Có vẻ Phương Di rất bất mãn với tôi, không có việc gì cũng mắng tôi vài câu. Chuyện này tôi hiểu được, theo lý thuyết cô ta có địa vị cao hơn tôi, nhưng lúc này, trong khi bàn bạc với bên DEC thì tôi là "diễn viên chính", còn cô lại trở thành "trợ lý" của tôi, không tức giận mới lạ. Do đó, mỗi khi cô cố tình kiếm chuyện, tôi sẽ phớt lờ, cố gắng để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
"Cô đi nói với bọn, sao có thể chụp cánh tay Mạch Kỳ thô thế này!" Phương Di khi nói đều mang theo oán khí, "Chỉ lo nói chuyện phiếm, không để ý chất lượng quay chụp gì cả."
Ơ, nói chuyện phiếm cái gì, tôi đang giao lưu mà!
Nhưng Phương Di nói cũng không sai, làm truyền thông phải luôn luôn chú ý đến hình tượng nghệ sĩ, bất luận là trong hay ngoài, đặc biệt là bên ngoài.
Tại phương diện này, Phương Di có thể gọi là vạch lá tìm sâu. Người ta đã chuẩn bị xong hết, ngay khi nhiếp ảnh gia vừa định bắt đầu thì Phương Di đột nhiên cản lại, chạy lên sửa vài sợi tóc cho Mạch Kỳ, vuốt phẳng nếp nhăn khó thấy trên y phục,...Nhiều lần như vậy, nhiếp ảnh gia cũng không chịu được. Vì vậy, khi Phương Di chuẩn bị gọi ngừng thì Mạch Kỳ chuyển ánh mắt sang có ý ngăn lại, khiến Phương Di mở miệng rồi cũng không được lên tiếng. Cảnh tượng này vô cùng buồn cười.
"Tít, tít", tin nhắn điện thoại vang lên.
[Buổi tối chị mua pizza về nhé?]
Nhìn nội dung trên màn hình điện thoại, tôi bất giác mỉm cười.
Mấy ngày nay, sinh hoạt của chúng tôi rất theo quy luật, mỗi ngày, An Tâm làm hậu kỳ âm thanh cho Cựu Mộng xong, 8 giờ có thể về, tôi và Mạch Kỳ đi chụp ảnh quảng cáo, về nhà cũng tầm giờ đó. An Tâm năm giờ chiều mỗi ngày sẽ nhắn một tin thế này, hỏi ý kiến tôi. Còn tôi luôn trả lời với cùng một nội dung tương tự:
[Được, chị mua gì em cũng thích]
Đôi khi, tôi ngờ ngợ đây như cuộc sống bình thản, gắn bó giữa những người yêu nhau đã lâu. Thế nhưng, chị có cảm thấy như vậy không?
Lần thứ N tôi tự nhắc nhở bản thân, Hữu Hữu, mày đừng quá ảo tưởng.
Tôi mở điện thoại xem ghi nhớ, công việc ngày mai kín hết thời gian:
09:30 – 10:00 Bộ phận truyền thông họp với Shining
11:00 – 19:00 Mạch Kỳ chụp ảnh
15:00 – 19:00 Tả Tiểu Dụ đấu vòng 50 người
Đúng rồi, ngày mai "Mị lực nữ thanh" khu vực Bắc Kinh sẽ thi đấu vòng loại 50 người, phải nhắc nhở Tả Tiểu Dụ một chút. Tôi gọi điện bảo cô ấy nhớ rõ 2 giờ 30 phải đến địa điểm thu hình chờ tôi, không được đến trễ. Người bên đầu điện thoại kia thế nhưng cười, nói tôi nói dong dài hệt như mẹ cô ấy.
"Lát nữa cùng đi ăn đi!" Mạch Kỳ trong phòng hóa trang vừa tháo trang sức vừa nói với tôi, "Hai ngày nay vừa xong việc cô chạy đi đâu mất vậy?"
Tôi xấu hổ nhìn hình ảnh phản chiếu cô trong gương cười cười, "Ngại quá, tôi đã hẹn trước với bạn rồi..."
"Bạn? Tôi nghĩ là bạn trai thì có!" Mạch Kỳ cũng nhìn thoáng tôi qua gương.
Này, tôi vừa mắng cô đừng nói nhảm nữa, vừa chột dạ đứng lên.
Vòng ba đáng ghét, hại tôi trễ nửa giờ đồng hồ. Trong lòng tức giận mở cửa vào nhà...Ôi, quả nhiên người đó lại về trước tôi.
"Không công bằng, lúc nào chị cũng chờ em!" An Tâm tắt TV, đứng dậy từ trường kỷ đi đến bàn ăn.
Những lời oán giận này bay vào tai tôi thật sự khiến tôi xấu hổ không chịu được. Tôi nhanh chóng buông túi chạy sang, chưa kịp ngồi yên ổn đã bị dạy dỗ, "Đi rửa tay ngay, thật không vệ sinh."
"Tuân chỉ!"
Rửa tay xong trở về ngồi xuống, tôi đưa hai tay ra trước mặt chị, lật qua lật lại, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Kiểm tra thử xem, thấy sạch sẽ chưa?"
"Nói nhiều quá, ăn nhanh lên, em không đói nhưng chị đói rồi đấy."
Được người đẹp mắng, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn cầm một lát pizza, vừa ăn vừa nhìn trộm chị. Làn da trắng ngần, ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng, môi cử động, miệng nhỏ cắn pizza trong tay.
Mẹ ơi, ăn pizza thôi mà đại minh tinh của tôi cũng có thể ưu nhã thế này, đúng là không chừa đường cho người khác sống mà.
Trong lúc nhất thời, tôi dừng ăn, chăm chú quan sát chị.
"Mặt chị dính gì sao?" chị thấy tôi nhìn, còn tưởng mặt mình dính gì đó, lấy tay xoa mặt. Quả nhiên người đẹp rất để ý hình tượng.
Tôi lắc đầu, nghĩ ngợi rồi nói: "Chị có bao giờ thử ăn phóng khoáng thế này như em chưa?" nói xong cầm toàn bộ pizza trên tay đưa vào trong miệng.
Thấy thế chị lắc đầu, "Chị không thấy cách ăn đó có gì tốt lành, hơn nữa..." đột nhiên ánh mắt chị rơi vào một vị trí nào đó trên mặt tôi, mỉm cười, "Em ăn thế nào cũng giống hệt trẻ con." nói xong đưa tay phải đến, dùng đầu ngón tay lau nước sốt dính trên cằm tôi, sau đó lấy khăn giấy lau tay.
Làm xong các động tác này một cách tự nhiên, chị tiếp tục ăn pizza trên tay. Chị đâu biết rằng, cử chỉ vô ý này tựa như quăng đá vào lòng hồ, tạo ra các vòng rung động, càng lúc càng nhiều, cuối cùng như thủy triều đẩy hết tất cả tình cảm của tôi lên bờ.
Ăn xong lát pizza, chị đến trước máy lọc nước uống nước. Nhìn bóng lưng khom khom ấy, tôi mơ màng nhẹ nhàng đến sau lưng chị. Chị lấy xong nước, quay sang thấy tôi đang ngẩn ngơ trước mặt, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.
Tôi lấy ly trong tay chị đặt sang một bên, cầm tay chị áp lên ngực trái mình. Trái tim tôi vì chị mà đập loạn, chị có cảm nhận được không?
Bỗng nhiên ánh mắt chị bắt đầu hoảng hốt, định rút tay về.
Tôi giữ chặt, chị thử vài lần không được, cuối cùng thở dài bỏ cuộc.
"Chị biết không..." tôi không ngờ, lúc này tiếng mình đã trở nên khàn khàn.
Đôi mắt như nước mùa thu của chị có khả năng mê hoặc người khác. Lúc này, dù chị trở thành xà tinh hay ma cà rồng, tôi cũng cam tâm dâng hiến bản thân. Tôi kinh hoảng phát hiện, đôi môi đầy đặn, mềm mại kia, chính là thứ tôi mơ ước đã lâu. Còn bây giờ, đã gần thế này, gần đến mức tôi không có lý do gì để không hành động.
Người hơi ngả về phía trước, chóp mũi đụng lên mặt chị, tôi có thể cảm giác được hơi thở chị cũng trở nên gấp gáp. A, chị cũng có cảm giác đó với tôi, phải không?
"Đừng làm vậy!" chị đẩy mạnh tôi ra, mạnh đến mức tôi phải lùi ra sau ba bốn bước.
Đầu thoáng trống rỗng, tình cảm dịu dàng trong ngực thoáng chốc đã trở thành mất mát, ngực đau âm ỉ.
Lần nữa nhìn chị, khi hai tầm mắt chạm nhau, chị lập tức quay đầu đi không nhìn tôi. Một tay chống lên bình lọc nước, một tay nắm thành đấm buông thõng.
"An Tâm, em thích chị!"
Tôi không thể chịu đựng đau đớn thêm nữa nên tiết lộ bí mật sâu nhất trong lòng. Tôi từng nghĩ ra vô số tình huống khi tỏ tỉnh, lãng mạn, xinh đẹp, vui vẻ, ngại ngùng. Thế nhưng, không ngờ lúc này chỉ có tủi thân và kiềm nén.
Lần thứ hai đi đến cạnh chị, chị lùi một bước về hướng phòng ngủ. Tôi tiến đến, chị lại lùi về sau.
Ngọn lửa chập chờn trong lòng lúc này đã bị sự tránh né của chị dập tắt. Tôi thở dài, nói một cách khó khăn: "Chị..một chút cũng không thích em sao?"
Chị cúi đầu, cắn môi, "Em không nên suy nghĩ lung tung...Như vậy là sai."
Tôi muốn xoa đi vùng nhăn trên lông mày chị, nói chị biết tôi không nghĩ lung tung, tất cả đều là tình cảm từ đáy lòng tôi. Nhưng bộ dạng kia của chị cho tôi biết, người ta đối với tôi có lòng thương hại, có sự tò mò, chỉ không có thứ tình cảm kia.
Cần gì phải làm khó chị nữa?
"Xin lỗi, là em hồ đồ." khó khăn nói ra một câu chưa đến mười từ, tôi trở lại phòng ngủ, cuộn người vào chăn, đầu rất đau, tim càng đau hơn.
Hầy, trên đời này lại có thêm một kẻ thất tình đáng thương nữa rồi.
Sáng sớm, tiếng báo thức của di động khiến tôi tỉnh giấc, trên tủ đầu giường dán một tờ ghi chú:
"Chị rất thích một người, con gấu bông kia là anh ấy tặng, nhớ mang về giúp chị - chị của em, An Tâm"
Tim lại đau thêm. Chị của em? Thật buồn cười. An Tâm, chị phải vội vàng vạch rõ quan hệ giữa chúng ta vậy sao?