Cứ nghĩ đêm thần kỳ này sẽ khiến tôi mất ngủ, nhưng không, vừa ngã lưng xuống tôi đã ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Hơn nữa, tôi mơ, trong mơ cũng không có An Tâm. Càng quái dị hơn, tôi mơ thấy Tả Tiểu Dụ, mơ thấy cô ta mắng tôi, còn mắng gì thì không nhớ rõ. Chợt nghĩ đến ngày hôm qua tại quán bar, không thể phủ nhận, bộ dạng vừa chơi keyboard vừa hát của cô vô cùng quyến rũ.
Quyến rũ? Sao tôi dùng từ này nhỉ? Tôi lắc đầu rời giường đi rửa mặt.
Tôi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sửa soạn chỉn chu rồi ra phòng bếp làm bữa sáng.
Ơ...đại minh tinh của tôi đang ngồi chễm chệ bên bàn ăn.
Chết rồi, nhất định lúc này tôi không kiềm được đỏ mặt tim đập nhanh. Tối hôm qua, trên trường kỷ, nụ hôn kia đến thật bất ngờ.
Lúc đó, tôi bị An Tâm đẩy ngã lên trường kỷ, đầu trống rỗng, chỉ có cảm giác mềm mại trên môi nhắc nhở rằng, tôi đang bị người ta cưỡng hôn, may mắn thay người đó lại là đại minh tinh nhà tôi.
Tóc An Tâm phủ lất phất lên mặt tôi, sợi tóc di chuyển khiến tôi hơi nhột nhưng không dám lấy tay vén ra. Không giống với nụ hôn phớt ngoài ý muốn như chuồn chuồn lướt nước của Tả Tiểu Dụ, An Tâm bắt đầu liếm môi tôi. Khi tôi dần rơi vào vòng vây mê loạn, An Tâm chợt cử động thân thể, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó không nói một câu tách ra, để lại tôi một mình ngơ ngác nằm trên trường kỷ, tự hoài nghi có khi nào nãy giờ là mình tự ảo tưởng ra không.
"Em dậy rồi à...chị đã làm điểm tâm, em ăn đi!" giọng điệu An Tâm bình thản, tựa như không có việc gì. Lẽ nào, tất cả chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mộng đẹp của tôi.
Nếu sớm biết tôi đã không thức sớm.
Quên đi, quên đi, trước mắt chính là điểm tâm do đích thân đại minh làm, dù sao cũng có ý nghĩa thực tiễn hơn.
Trên bàn là một ly sữa, vài miếng bánh mì nướng, còn có trứng chiên và nửa quả táo. Ôi, thật là vừa đầy đủ dinh dưỡng vừa phong phú!
Thoáng nhìn về hướng đối diện, GOD, người nào đó mặc áo ngủ Hello Kitty, tóc dài tùy ý buộc lên, nguy hiểm nhất là cổ áo còn mở vài nút, lấp ló cảnh xuân.
"Ực ~" tôi nghe rõ mồn một tiếng mình nuốt nước bọt của mình, tôi nghĩ chắc chắn chị cũng nghe thấy.
Quả nhiên, An Tâm theo ánh mắt của tôi nhìn xuống ngực mình, chị nhanh chóng cài nút áo lại, sau đó liếc tôi một cái, "Đồ háo sắc, con mắt em nhìn gì vậy."
Đáng tiếc, tôi không chỉ háo sắc mà còn là thể loại không biết xấu hổ, nghe thế phấn khởi đáp: "Hừ, không biết ai mới thật sự háo sắc." vừa nói vừa cắn môi dưới.
"À, chuyện ngày hôm qua, thật sự phải cám ơn em." ai ngờ chị không ngần ngại, rất tự nhiên nói cám ơn tôi.
Hả? Cám ơn chuyện gì?
Thấy tôi không hiểu, An Tâm điềm tĩnh giải thích: "Hai ngày trước Giai đưa chị một kịch bản, nội dung về tình yêu giữa hai cô gái..."
"Khụ, khụ..." tôi chưa kịp nuốt trứng chiên trong miệng, suýt nữa đã mắc nghẹn.
An Tâm từ tốn nói tiếp: "Chị thấy đồng tính đâu thể nào tạo ra ngọn lửa tình yêu được..."
Ơ! An Tâm, do chị không biết đấy chứ, tình yêu của tôi đối với chị đã sớm biến thành pháo hoa rực rỡ rồi này.
"Bạn thân là nữ xung quanh chị chỉ có vài người, em thấy đó, chị đâu thể thử với tiểu Mai hay Lưu Giai được!"
À, tôi gật đầu, tôi không tưởng tượng được An Tâm có thể làm gì với hai chị ấy. Sai rồi!!! Chờ đã...
"Vì vậy, chị thử với em???"
"Chị biết chuyện này có lợi cho em, em còn ngượng nữa chứ. Nhưng dù sao chị là người chủ động nên em không cần cảm thấy có lỗi với chị." người đó ăn xong điểm tâm, tựa tay lên bàn ăn, nghiêm túc nhìn tôi.
Trời ạ, tôi bị cưỡng hôn, giờ lại thành được lợi? Lần đầu tiên tôi nghĩ hóa ra đại minh tinh xấu xa như vậy. Thế nhưng, tôi không thể phủ nhận vì tâm tư tôi cũng không trong sáng gì. So sánh hai lần bị cưỡng hôn với nhau, người lúc sau khiến tôi...(các người cũng hiểu mà).
"...Chị đã nói Giai từ chối phim đó."
"Hả, vì sao?"
An Tâm tựa như đang hồi tưởng về cảnh tượng ngày hôm qua, ánh mắt có vẻ lơ đãng, "Sau khi tự trải nghiệm, chị cảm thấy mình hoàn toàn không thể có cảm xúc với người cùng giới."
Hầy...Trời xanh ơi, tôi thật sự bị đả kích rồi. Tôi không muốn ăn nữa, đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng bếp.
"Đúng ra chuyện này phải cám ơn em!" người kia nhìn tôi cười.
Tôi nhún vai ý nói không sao cả, "Không có gì, chuyện nhỏ mà!"
"Ừm...còn có một chuyện nữa phải cám ơn em." hình như chị chợt nhớ đến gì đó, nét cười trên mặt càng rõ ràng hơn, "Em quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ."
"Không có gì, chuyện nhỏ mà!"
Có trời mới biết, tôi lấy đâu ra nhiều "chuyện nhỏ mà" như vậy.
Hẳn là do bị mê hoặc bởi nụ cười của chị, tôi lần nữa ngồi trở về trước bàn ăn, tiếp tục dùng điểm tâm. An Tâm thật kỳ quái, chị lại chăm chú quan sát tôi "ăn cơm" như lần mang cháo hải sản về cho tôi hôm trước. Tôi cũng không mất mát gì, vừa ăn "món ngon" đại minh tinh nhà tôi tự tay làm, vừa thưởng thức dung nhan không chút son phấm hiếm thấy kia. Thật bổ mắt, quả là một buổi sáng tốt đẹp!
Sau khi đã cho toàn bộ thức ăn trên bàn vào bụng, tôi rất tự giác đem ly, chén,...trên bàn mang đi rửa.
"Tối hôm qua...là nụ hôn đầu của em?" vừa định mở vòi nước đã bị chị hỏi bất ngờ một câu như vậy.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, tôi mở vòi nước, cố gắng tự trấn định, hỏi ngược lại chị: "Chị nghĩ sao?" may mắn, tiếng nước có thể che giấu phần nào bối rối của tôi.
"Xem bộ dạng của em không có chút phản ứng nào..." trong giọng chị có vài phần trêu đùa, đừng nghĩ là tôi không nghe ra nhé.
"Em không phản ứng là vì kỹ thuật của chị quá tệ, cơ bản không tạo kích thích cho em."
"Không kích thích? Là ai hôm qua dưới thân chị thở gấp vậy ta?"
A...Cả người tôi nóng lên, chân như nhũn ra, nhanh chóng tựa lên bồn rửa chén. Tôi lau khô tay, xoay người chỉ vào An Tâm, "Chị, chị, chị..." nhất thời không tìm được từ gì nói với chị, cũng không thể nặng lời. Cuối cùng, tôi ai oán cắn răng giậm chân, ngại ngùng mắng: "Đồ háo sắc!"
Chắc do bộ dạng của tôi khiến chị buồn cười, sau khi bị mắng, An Tâm không giận mà còn vui vẻ, vênh mặt lên khiêu khích, dùng giọng nói động lòng người nói ra một câu, "Chị háo sắc đấy, sao nào?"
Thiên lôi ơi! Chúa ơi, Thánh Ala ơi, Phật tổ ơi...đại minh tinh nhà tôi sao có thể nói thế được. Giờ tôi lên "Toàn tâm toàn ý" kể về vẻ mặt, giọng điệu chị lúc chắc chắn không ai tin. Dù sao, nếu không tận mắt thấy, không chính tai nghe, người khác nói tôi cũng một vạn lần không tin.
Vì vậy, kết quả lần đấu võ mồm này, tôi hoàn toàn thua cuộc.
Trong lòng tôi tự dựng cho mình một trụ "tự sỉ nhục", trên đó có khắc chữ:
Người không "sắc" ta, ta không "sắc" người. (sắc trong sắc lang = háo sắc)
Nếu người "sắc" ta, ta tất "sắc" người
Họ An kia, chị chờ đấy, tương lai tôi sẽ trả lại đầy đủ phần "sắc" này cho chị.