Từ lâu tôi đã chặt đứt đường lui của mình, chẳng còn lựa chọn nào khác. Như vậy cũng tốt, tôi không thể lùi về sau, chỉ có thể tiến về trước.


Hít sâu một hơi, tôi lấy đủ can đảm đẩy cửa bước vào phòng làm việc chị Lulu.


"Chị Lulu, anh Phong, xin cho em một tháng thời gian..." tôi nắm chặt hai tay đặt trên chân, đứng thẳng người, "Nếu như sau một tháng, các người vẫn không muốn em, em sẽ tự rời đi."


Chị Lulu và anh Phong nhìn nhau sau đó nhìn về phía tôi, chị Lulu lắc đầu, sau đó anh Phong cũng lắc đầu.


Lòng tôi trầm xuống, xem ra tôi chưa thể hiện đủ quyết tâm.


"Thật chưa bao giờ thấy qua đứa trẻ nào thế này." chị Lulu nói.


"Chưa bao giờ thấy, em cũng chưa bao giờ thấy." anh Phong nói theo.


Chị Lulu đứng lên từ bàn làm việc đi đến trước mặt tôi, vỗ vai sau đó nhìn anh Phong nói: "Đứa trẻ này, có tiền đồ."


"Được, một tháng thì một tháng." anh Phong quyết định, tôi lại tiếp tục theo anh Phong.


Chị Lulu suy nghĩ một lát, còn nói: "Tổ chúng ta có người mới đến, theo nguyên tắc, buổi tối tôi mời mọi người đi uống rượu."


Anh Phong xua tay nói: "Rượu này có thể uống hay không phải chờ sau một tháng mới biết được."


Chị Lulu lườm anh Phong một cái, xoay người trở về chỗ ngồi, "Chị nghĩ giờ em nên cố gắng hơn, mấy đứa nhóc thời nay đều đầy nhiệt huyết thế này, sớm muộn gì cũng hạ em thôi."


Tôi nghĩ, lúc đó ba người chúng tôi trong phòng không ai ngờ được, câu nói đùa này của chị Lulu có thể trở thành hiện thực sau một năm.


Chị Lulu à, chị là thầy bói phải không?


Khi tôi quyết định ở lại Bắc Kinh, chưa kịp thuê phòng, sau đó không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi "ở ké" nhà trọ xa hoa của Văn Tử.


Lúc này, chuyện tôi từ chối Goldman Sachs chỉ có mỗi Văn Tử biết.


Mặc dù tôi đã mang EP của Mạch Kỳ đến, anh Phong nói điện thoại sắp nứt môi. chị Lulu còn đi nói chuyện với giám đốc Trần, công ty điện ảnh bên kia vẫn giữ vững yêu cầu: Khiết Nhi hát ca khúc chủ đề.


Khiết Nhi và Mạch Kỳ đều là nghệ sĩ của anh Phong, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì vẫn là thịt, không còn cách nào khác, nếu như tiếp tục cưỡng cầu sợ rằng người ta cũng không nhận Khiết Nhi. Nên biết, trừ chúng tôi, đằng sau còn có biết bao người đang chờ đợi.


Anh Phong chỉ có thể an ủi Mạch Kỳ, hứa rằng công ty nhất định sẽ phát hành EP này của cô.


Sau khi cho bản thân kì hạn một tháng, tôi bắt đầu không ngừng tìm hiểu về công ty cũng như chức năng từng bộ phận.


Hãng thu âm Nham Thạch so về quy mô tuy kém các hãng thu âm quốc tế, nhưng cũng được xem là có uy tín, danh tiếng trong các hãng thu âm nội địa. Nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty không nhiều lắm, chỉ có bảy người, nhưng trong đó có hai người, một nam, một nữ thuộc hàng kì cựu trong thị trường nội địa. Gần đây nhất lại có thêm Khiết Nhi đang trở nên nổi tiếng, còn những người khác cũng giống như Mạch Kỳ, có chút tiếng tăm nhưng không nổi tiếng lắm.


Sở dĩ ký hợp đồng với ít ca sĩ như vậy là vì công ty chủ yếu tập trung vào phát hành đĩa nhạc. Không cần biết cô thuộc Warner hay EMI, nếu muốn phát hành đĩa nhạc trong nước, tất nhiên phải hợp tác với Nham Thạch chúng tôi. Nham Thạch tồn tại trong nước hơn mười năm, địa bàn trải dài cả nước, có một mạng lưới phát hành nhạc độc nhất vô nhị, mạng lưới này khiến bao nhiêu hãng thu âm thèm khát nhưng không thể có được.


Thế nhưng gần đây, lãnh đạo cấp cao trong công ty quyết định phải tăng cường ký hợp đồng với nghệ sĩ, bắt đầu đẩy mạnh kế hoạch truyền thông. Vì vậy, nhân viên bộ phận truyền thông trở nên thâm hụt, tôi thừa nước đục thả câu mới vào được.


Làm quen xong mới biết, cấp dưới của chị Lulu không có mấy người, một nam ba nữ, tổng cộng bốn người làm truyền thông. Anh Phong là lá xanh quý giá trong những đóa hồng. Trước đây, bốn người chỉ cần làm truyền thông cho bảy ca sĩ, rất dư dả. Nhưng lúc này theo chính sách mới của công ty, vừa phải đẩy mạnh hoạt động truyền thông của ca sĩ đã ký hợp đồng, vừa phải xem xét ký hợp đồng với người mới. Thế nhưng, trước khi thu được lợi nhuận công ty sẽ không trích ra kinh phí. Vì thế, không thể làm gì khác hơn là bỏ ra chút tiền thuê một trợ lý truyền thông như tôi.


"Này, anh Phong, dao cạo râu thôi cũng không mua nổi à?" Phương Di, cũng là nhân viên truyền thông, cô rất thích trêu chọc anh Phong.


Anh Phong sờ cằm, "À, hôm qua dậy trễ nên quên mất." sau đó ôm vai Phương Di nói: "Nếu không em mua cho anh dao cạo râu mới đi, nhé?"


Hai người này...Trời ạ, công khai "tán tỉnh" nhau tại phòng làm việc.


Thật ra tôi biết hai người này chỉ trêu chọc nhau thôi. Ngày hôm nay, bộ phận truyền thông có một buổi họp về hoạt động tuyên truyền cho Mạch Kỳ, vì thế anh Phong phải thức trắng đêm lên kế hoạch tuyên truyền EP mới.


Không phải nói, cằm anh Phong lún phún râu khiến anh trở nên nam tính hơn hẳn. Trước đây, tôi vẫn luôn nghi ngờ anh là gay. Nhưng ai bảo bình thường anh lúc nào cũng "ăn mặc lộng lẫy", trong tổ chúng tôi có mỗi anh là nam, thế nhưng cũng là người thích chưng diện nhất. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đàn ông hai mươi sáu tuổi, ai không thích đỏm dáng chứ.


Công ty cho Mạch Kỳ hai ca khúc mới, "Yêu thương" là ca khúc chính đã có EP, nếu như tạo tiếng vang thì thừa lúc ra mắt ca khúc thứ hai "Bỏ qua".


Trong lúc thảo luận, mọi người tựa hồ đều vừa lòng với phương án anh Phong thức đêm đề ra. Ngay lúc chị Lulu vỗ bàn chuẩn bị tan họp, tôi nhịn không được nói, "Em...em có thể phát biểu ý kiến không?"


Chị Lulu nhàn hạ tựa lưng vào ghế, hào hứng nhìn tôi, "Đương nhiên là được."


"Em nghĩ ca khúc 'Yêu Thương' này không nổi tiếng được, không bằng dùng 'Bỏ qua' làm ca khúc chính đi."


Anh Phong là người đầu tiên đứng lên quát tôi, "Này, không biết thì đừng nói lung tung, ca khúc chính đã được buổi họp thông qua rồi."


"Em để con bé nói tiếp đi." chị Lulu ngăn cản anh Phong nổi bão, ngược lại nhìn tôi nói: "Vậy...em dựa vào đâu nói 'Yêu thương' không nổi tiếng được?"


Tôi thật thà đáp: "Một ca khúc có dễ nghe hay không, có thể nổi tiếng hay không, em nghĩ chúng ta không thể ngồi đây là đoán được. Lần này công ty dùng ca khúc này cũng giống như một lần đầu tư mạo hiểm. Nếu mạo hiểm đầu tư vậy chắc chắn trước đó phải có giai đoạn khảo sát thị trường, như vậy mới có thể phán đoán. Dựa vào cảm giác cá nhân thì không thể nói trước được, nhất định phải dựa trên số liệu, vì vậy, em nghĩ, chúng ta nên đi lấy số liệu khảo sát."


Nói đến vấn đề có liên quan đến nghiệp vụ, miệng lưỡi tôi trở nên lưu loát.


Sau vài giây đồng hồ, phòng họp vô cùng im lặng, tất cả mọi người bao gồm cả chị Lulu cũng mở to mắt há hốc mồm nhìn tôi.


"Cách này của em nghe rất mới lạ." đột nhiên chị Lulu hưng phấn đứng dậy, "Được rồi, việc lấy phiếu khảo sát giao cho em. Tan họp ~"


Nói là làm, tôi tìm "Mạng âm nhạc Hihi" có hợp tác với công ty, nhờ họ hỗ trợ làm một khảo sát nghe thử. Mỗi bài hát lấy ra 30 giây cho mọi người nghe, người nghe phải điền giới tính, tuổi tác, nhận xét hai ca khúc theo thang điểm 0-5.


Hai ngày sau, khảo sát kết thúc, tôi chỉ cần hai mươi phút đã phân tích xong số liệu. Một biểu đồ tròn, một biểu đồ so sánh biểu thị rõ ràng như sau: số người nghe gồm 128 người, 85% thích 'Bỏ qua'. Trong đó, 91% người cho rằng 'Bỏ qua' sẽ được yêu thích nhiều hơn 'Yêu thương'; điểm trung bình của 'Bỏ qua' là 4, 'Yêu thương' là 2,...


Một tờ giấy A4 thể hiện báo cáo khảo sát đặt trên bàn công tác của chị Lulu, kết quả đã thể hiện rõ ràng. Chị Lulu xem xong không nói hai lời đi tìm tổng giám đốc Chung Hạo Nhiên.


Mười phút sau, công ty tổ chức hội nghị, giám đốc các bộ phận đều tham gia còn tôi được dự thính.


"Tôi cho rằng chúng ta phải..." Chung Hạo Nhiên nhìn thoáng qua chị Lulu, người đó nhanh chóng nhắc nhở: "Tiểu Hựu!"


"Đúng vậy, phải học tập Tiểu Hựu."


Bốn quản lý đồng loạt nhìn về phía tôi, tôi nghĩ chắc chắn mặt tôi đã đỏ.


Chung Hạo Nhiên tiếp tục nghiêm túc thuyết giáo: "Công ty chúng ta có rất nhiều người thích cắm đầu làm việc theo cảm giác, ngay cả tôi cũng vậy, đều phải tự kiểm điểm...Tổ sản xuất lần nữa làm EP, chúng ta cùng nhìn xem số liệu, cuối cùng cho thấy cảm giác không hiệu quả."


Ôi chao, tôi cảm thấy chuyện này sẽ trở nên ầm ĩ.


Trở về vị trí làm việc, Phương Di quở trách tôi, "Xem cô đi, cô gây chuyện cho tổ truyền thông chúng ta rồi đó biết không."


Gây chuyện gì? Tôi không hiểu nhìn Phương Di.


"Chuyện cấp trên đã định cấp dưới như chúng ta cứ ngoan ngoãn làm theo là được. Bây giờ cô làm thế này, lỡ ca khúc không tạo được tiếng vang, cái chức quản lý của chị Lulu cũng không còn vững. Hầy ~~~"


Cuối cùng, tôi đã rõ vì sao mạng lưới tiêu thụ của Nham Thạch tốt vậy mà vẫn không phát triển được.


Công việc ở hãng thu âm này, đi làm hay ra về cũng không đúng giờ. Nói chung khi Văn Tử đi làm thì tôi chưa đi, còn lúc Văn Tử ra về thì tôi chưa về. Tất nhiên Văn Tử khinh thường công việc này của tôi, không ngừng khuyên tôi "quay về với chính đạo". (công việc chính)


Nói đến "chính đạo", sau này, trong một lần vui đùa, tôi và An Tâm từng thảo luận qua.


Lần nọ, vì một chuyện nhỏ không đáng kể, tôi và An Tâm chiến tranh lạnh gần một tuần. Tôi bực bội không nấu ăn, ăn bên ngoài xong mới về. An Tâm còn cứng hơn, mỗi ngày ăn mì gói hờn dỗi tôi. Tôi càng tức giận, chị biết rõ tôi đau lòng chị còn hơn đau lòng cho chính mình.


Cuối cùng, khi chị trở về lúc mười hai giờ đêm, đun nước chuẩn bị nấu mì gói trước mặt tôi. Tôi thật sự không chịu được nữa, ném điều khiển từ xa sau đó mở tủ lạnh.


"Có thịt có rau này, mang đi hâm đi." tôi nghiêm mặt, đẩy phần cơm tôi đóng gói mang về đến trước mặt An Tâm.


"Không biết hâm!" An Tâm hoàn toàn không để ý tôi, chuẩn bị bước tiếp theo (của nấu mì gói).


Tôi thật sự tức giận, "Hâm một chút cũng không biết???"


An Tâm đứng trước nồi mì, quay đầu, cắn môi, lạnh lùng nhìn tôi, "Là ai nói chị sống ngốc, chỉ biết nấu mì gói."


Tôi không nói, bước đến mở bếp, hâm thức ăn cho oan gia này.


"Ăn đi!" tôi đặt thức ăn lên bàn, xoay người định đi.


"Không ăn!" An Tâm ngồi trước bàn ăn, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.


Mẹ kiếp, tổ tông ơi, tôi hâm nóng đồ ăn đặt trước mặt chị rồi, chị còn muốn thế nào nữa hả?


"Này, đừng nói chị còn muốn em đút chị ăn nhé!" tôi chế nhạo nói.


"Đúng vậy!" An Tâm há miệng, bộ dạng như chim nhỏ xin ăn.


Lập tức tôi mềm lòng, ngồi vào cạnh An Tâm, gắp một cọng cải xanh đưa vào miệng chị.


Tách! Một giọt nước mắt rơi trên tay khi tôi chưa kịp rút tay về.


"Không phải chứ, cảm động đến vậy?!" tôi liếm nước mắt rơi trên tay, ngọt quá.


An Tâm nước mắt lưng tròng nhìn tôi, vô cùng tủi thân, "Em, em một chút cũng không thương người ta."


Tôi còn thương chị chưa đủ sao??? Oan quá!


"Không nấu cơm cho chị, mỗi ngày thấy chị ăn mì gói cũng mặc kệ." nói xong òa khóc.


Chết, chết, cái này thật sự đau lòng muốn chết. Tôi thương tiếc ôm An Tâm vào lòng, lựa lời dỗ dành: "Là em sai, em tức giận cỡ nào cũng không được để Tiểu An An của em bị đói..." những tình huống đặc biệt thế này, tôi chỉ có thể đặc biệt buồn nôn như vậy.


An Tâm khóc, đặt mông ngồi thẳng lên chân tôi, đầu dụi vào cổ tôi. Trời ạ, ngồi vậy để khóc cho thoải mái hơn sao?


"Cục cưng, em sai rồi, chị phạt em thế nào cũng được, làm ơn đừng khóc nữa." chưa bao giờ tôi thấy An Tâm khóc lớn như vậy, rất sợ hại đến thân thể chị.


"Là em nói nha!" đột nhiên An Tâm ngẩng đầu, mặt mày rạng rỡ nhìn tôi, khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.


Chết tiệt, sao tôi có thể quên đại minh tinh nhà tôi là diễn viên cơ chứ. Quên đi, quên đi, chỉ cần chị đừng khóc, tôi chịu chút cực khổ ngoài da cũng đáng giá.


An Tâm một tay ôm cổ tôi, một tay chỉ thức ăn trên bàn, "Chị phạt em phải đút cho chị toàn bộ."


Này mà là phạt sao, bao nhiêu người mong muốn còn không được. Ha ha, tôi biết An Tâm không nỡ dùng hình phạt trên thân xác tôi mà. "Muah ~" tôi hôn một cái lên khuôn mặt trắng mịn của An Tâm, bắt đầu nhận "hình phạt".


"Chị nói xem, một sinh viên Đại học P đến đây giúp việc cho chị thì đâu phải là nghề nghiệp gì phải không" tôi vừa đút vừa nói giỡn.


An Tâm rất thỏa mãn với tình trạng "cơm dâng đến miệng" thế này, tỏ vẻ đương nhiên đáp: "Hầu hạ chị là công việc chính của em!"


Đúng vậy, chỉ cần An Tâm vui, bắt tôi làm gì, tôi cũng vui vẻ chịu đựng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play