Bức thư yên tĩnh nằm trong hộp thư của tôi, nếu như tôi có khí phách hẳn đã lập tức xóa đi. Tất nhiên, tôi không khí phách, do dự mãi cuối cùng mở ra xem. À, đều là các ảnh chụp An Tâm tại phim trường, đa số là ảnh chị ấy mặc đồ diễn làm các kiểu mặt hài hước. Tôi không khỏi mỉm cười, đại minh tinh của tôi tính tình vẫn rất trẻ con. Mẹ ơi, tấm cuối cùng khiến tôi đỏ mặt, tim đập nhanh. Là ảnh An Tâm tự chụp mình qua gương, yên tâm, có quấn khăn tắm, nhưng lộ vai một chút cũng khiến người ta suy nghĩ miên man. Hừ, nếu tôi thật sự là phóng viên, tôi chắc chắn đã công bố mấy bức ảnh này của chị.
Chọn trả lời, đánh vài chữ lại xóa đi. Tôi đang làm gì đây, còn muốn giải thích lần nữa sao? Tôi không làm sai, cần gì phải giải thích ; chị không tin tôi, giải thích cũng vậy thôi.
Thoát khỏi hộp thư, tôi nặng nề thở dài một hơi, Văn Tử cũng không quay đầu lại nói: "Nhận được chưa? Không sao, thất bại là mẹ thành công. Tớ nghĩ, chắc do lúc phỏng vấn cậu ăn mặc không thích hợp. Cậu nói cậu mặc quần jean với áo khoác cũ kia mà...Có vẻ không tôn trọng người ta lắm, người ta không tuyển cũng là chuyện bình thường."
Hầy, nhắc đến việc này là tức giận. Ngày đó, tôi định chỉ đến nghe BP tuyên truyền, thuận tiện điền sơ yếu lý lịch, ai ngờ họ tuyên truyền xong lại bắt đầu phỏng vấn...Quên đi, ai bảo tôi không chuẩn bị kỹ lưỡng, nhìn người xung quanh đều mặc đồ tây mang giầy da tràn đầy nhiệt huyết, chắc chắn tôi không được như họ.
Nhưng Văn Tử hiểu lầm rồi, tôi thở dài không phải vì không nhận được offer. Hình như có gì đó đè nặng trong lòng tôi, nghẹn lại ở cổ họng, không phun ra không chịu được.
Tôi lần nữa đăng nhập vào hộp thư, quyết định viết cho An Tâm một bức thư.
"Xin chào, tôi là Hựu Hữu, kẻ bụng dạ khó lường như tôi đã lấy hết can đảm mới viết được bức thư này cho chị. An Tâm, có lẽ tôi nên gọi chị là An lão đại. Tôi gọi chị như vậy, hẳn chị đã hiểu, thật ra tôi là một người hâm mộ chị. Tôi nhờ Lâm Cường mang tôi đến đoàn phim, tiếp cận chị, quả thật có mục đích. Nhưng, mục đích của tôi là có thể đến gần người tôi ngưỡng mộ. Những ngày trong đoàn phim tôi cảm thấy rất hài lòng, bởi vì mỗi ngày đều có thể gặp chị. Khi chị hỏi tôi muốn làm trợ lý cho chị không, tôi vui đến mức muốn bay lên trời. Thế nhưng, không biết vì sao chị lại hiểu lầm tôi là paparazzi. Chị nói Lưu Giai dùng tiền đuổi tôi đi, tôi thật sự rất đau lòng...
Nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn nhắc lại lần nữa, các bức ảnh đó không phải do tôi chụp."
Sau khi nhấn gửi, tôi dựa lưng vào ghế thở ra một hơi. An Tâm, chị tin hay không cũng được, tôi đã nói hết cho chị, tôi không thẹn với lương tâm.
Tháng mười một, Bắc Kinh bước vào cuối thu, khí trời cũng trở lạnh rất nhiều. Tôi thích ra ngoài lúc gió to. Ở sân trường, lá cây phủ một lớp vàng rực trên mặt đất. Thừa lúc nhân viên vệ sinh chưa dọn sạch, tôi chạy nhanh đến giẫm lên chúng.
Ngày hôm nay có hơi khác, tôi không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp lá rơi. Đi bộ trên con đường dài, tôi cảm thấy lớp áo măng tô da dê cũng không ngăn nổi từng đợt gió lạnh mùa thu mang đến. Hay có lẽ, do lòng tôi còn lạnh hơn gió thu gấp bội lần. Đúng vậy, một tuần qua, bức thư tôi gửi như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Lối đi đến thư viện rất quen thuộc với tôi, đã từng có một thời gian, tôi, Văn Tử, còn có Vương Cáp Cáp thường xuyên đi dạo ở đây, nói chuyện quên trời đất. Lúc này, Văn Tử đã dính chặt với vị kia nhà cậu ấy, Vương Cáp Cáp đang ở Paris, chỉ còn một mình tôi. Thêm một cơn gió thổi đến, lạnh quá, tôi rụt cổ lại thầm nghĩ, nếu như có Vương Cáp Cáp ở đây thì tốt rồi, ít ra cũng có người chắn gió giúp tôi. Lập tức, tôi tự hoảng sợ với mình, tôi...đang nhớ Vương Cáp Cáp sao?
Đang nghĩ như vậy, không kịp đề phòng, tôi bị một người từ phía sau ôm lấy.
"Hữu Hữu, đang nghĩ gì mà tập trung vậy?" giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang bên tai tôi.
Tôi nhắm mắt lại, xoay người, tiến vào một vòng tay ấm áp, chăm chú ôm, miệng nói khẽ: "Hóa ra có thứ gọi là mơ giữa ban ngày."
"Hai người đừng có ở đây diễn phim thần tượng nữa được không?"
Hả, là giọng Văn Tử? Giấc mơ giữa ban ngày của tôi sao thành ra thế này?
Mở mắt ra, trước mắt là một áo khoác da đen.
Ngẩng đầu, Vương Cáp Cáp???
Quay sang, Văn Tử??
Hả, hả, hả, không phải tôi đang nằm mơ sao?!
Tôi nhanh chóng lùi về sau hai bước, xấu hổ rón rén đến cạnh Văn Tử, nhíu mày nói: "Hai người đang làm trò gì vậy?"
"Chúng tôi có giở trò gì đâu, là do đàn anh quá nặng tình." Văn Tử ôm vai tôi, nghiêng đầu nó: "Tớ chỉ mới lên MSN nói cậu đi phỏng vấn lần đầu thất bại nên gần đây tâm trạng không tốt lắm. Cậu đoán xem kết quả ra sao? Đàn anh vì tình yêu lập tức lên máy bay trở về, chậc chậc, ghen tị chết mất."
Vương Cáp Cáp đi đến bên cạnh chúng tôi, hơi oán giận nhìn tôi, "Hữu Hữu, em không muốn anh lo lắng nên không nói cho anh biết. Em làm vậy anh càng lo hơn, biết không hả?"
Tôi bất giác gật đầu, phải thừa nhận, hành vi điên cuồng của Vương Cáp Cáp khiến tôi có hơi hưởng thụ.
"Đi, anh mời các em đi ăn." Vương Cáp Cáp rất tự nhiên nắm tay tôi, lúc này tôi cũng không cự tuyệt. Nhìn thoáng qua, khóe miệng Vương Cáp Cáp hơi nhếch lên tạo ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Từ lúc Vương Cáp Cáp trở lại, anh lập tức trở thành cố vấn tìm việc cho tôi. Đầu tiên, anh dẫn tôi đến Quân Thái tốn hơn hai nghìn đồng mua quần áo, sau đó tiến hành kế hoạch tìm việc làm cho tôi. Vương Cáp Cáp làm việc nửa năm cũng chẳng phải vô ích, lúc anh phân tích giá cả thị trường khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Hóa ra, khi công ty thông báo tuyển dụng sẽ có rất nhiều cửa ải.
Vương Cáp Cáp nói tôi quên GPA (điểm trung bình) đi, 3.82 đã có thể qua được cửa đầu tiên. Anh không rành chuyên ngành của tôi lắm nhưng có thể giúp tôi chuẩn bị tốt các câu trả lời phỏng vấn tiếng Anh.
Không bao lâu, Goldman Sachs và Morgan lần lượt đến trường chúng tôi tuyển dụng. Tôi và Văn Tử vừa đến giảng đường đã thấy biển người kín mít. Trong lúc tuyển dụng, rất nhiều sinh viên bước lên bục giảng giới thiệu đôi chút về bản thân cho nhân viên tuyển dụng. Tôi và Văn Tử bên ngoài nghe bọn họ giới thiệu xong, trời ạ, bao nhiêu đại học danh tiếng ở Bắc Kinh đều đến đây đông đủ.
Sau khi trở về, chúng tôi điền hai mẫu đơn nộp online, sau một tuần nhận được email, nói rằng trong vòng hai ngày sẽ có HR (phòng nhân sự) điện thoại, nói chúng tôi phải mở máy liên tục suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tôi và Văn Tử nhìn nhau, hai mươi tư tiếng đồng hồ? Đừng nói sẽ điện thoại cho chúng tôi vào lúc nửa đêm nha!
Buổi trưa dùng cơm trong căn tin xong, đang đạp xe trở về ký túc xá thì điện thoại reo. Tôi lấy điện thoại ra nhìn, cuộc gọi từ nước ngoài? Lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng tấp vào ven đường, nhấn nghe.
Đầu dây điện thoại bên kia là một giọng nữ mang âm Hong Kong, tự xưng là người của trụ sở chính Goldman Sachs ở Châu Á – Thái Bình Dương, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm hỏi tôi lúc này có thể làm phỏng vấn trong khoảng mười phút không.
Tôi đồng ý, đối phương lập tức sử dụng tiếng Anh hỏi vài vấn đề, may mắn Vương Cáp Cáp đã huấn luyện kỹ càng cho tôi. Thật ra vấn đề cũng khá đơn giản, kiểu như: Why investment bank? Why Goldman Sachs? Tôi chậm rãi vận dụng các kiến thức chuyên môn lần lượt trả lời đối phương. Cuối cùng, cô gái Hong Kong rất lịch sự cám ơn tôi đã nhận điện thoại, một tuần sau sẽ có email thông báo cho tôi biết có đậu vào phỏng vấn tiếp hay không.
Gác điện thoại, tôi mới phát hiện tay tôi đã sắp đông cứng.
Ngày hôm sau nhận được điện thoại từ Morgan, vấn đề cũng không khác mấy.
Văn Tử nói, chắc cậu ấy không được Goldman Sachs chọn, bởi khi nhận được điện thoại là lúc cậu ấy đang hôn Viện Thảo, vì vậy đầu óc thiếu tỉnh táo, có cảm giác trả lời không tốt lắm. Trời ạ, tôi nghe xong không biết nên an ủi cậu ấy như thế nào.
"Hữu Hữu, cậu đi sớm vậy làm gì?" Văn Tử thấy tôi thay đồ chuẩn bị ra cửa, kinh ngạc hỏi: "Không phải bốn giờ cậu mới phỏng vấn sao, lúc này mới..." cậu ấy nhìn đồng hồ, "mới mười hai giờ rưỡi thôi!"
Tôi hơi chột dạ, quấn khăn choàng quanh cổ đáp: "Ừ, còn có việc khác phải làm."
Chuyện khác ở đây, thật ra là muốn gặp An Tâm. Hai giờ chiều nay ở Kiến Quốc Môn, An Tâm sẽ có lễ phát ngôn đại diện, địa điểm cách Goldman Sachs không xa, cho nên tôi nghĩ tiện đường đi xem.
"À, tớ phỏng vấn xong có cần chờ cậu không?" Văn Tử hỏi thêm một câu, "Vậy đi, tớ vào Parkson chờ cậu."
Suýt nữa quên nói, Văn Tử cũng nhận được thông báo gọi đi phỏng vấn, biểu hiện của cậu ấy khi nghe điện thoại cũng không tệ như cậu ấy nghĩ. Cuộc phỏng vấn của cậu ấy từ ba đến bốn giờ, còn tôi là năm đến sáu giờ.
"Đi đây!" tôi gật đầu, ra cửa.