Chương 943
Nói xong, cô ấy không thèm quay đầu lại mà quay về phòng mình.
Trần Hữu Nghị nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất, ngược lại lại đổi thành một tiếng thở dài khe khẽ.
Ngày hôm sau, sau khi cùng ăn cơm tối tại phòng ăn xong, anh trai ghita lại đưa Lăng Huyền về phòng như thường lệ.
Đương nhiên, Trần Hữu Nghị cũng ở đó.
Lần này, Lăng Huyền định kích thích người đàn ông kia một chút để khiến anh ta cũng phải cảm nhận cảm giác phiền lòng này.
Thế là, lúc hai người sắp tách nhau ra, Lăng Huyền chủ động giữ chặt tay anh trai ghita và nói: “Lương, may mà mấy ngày nay có anh làm bạn với em, tâm trạng của em thực sự đã tốt lên rất nhiều, nếu không có anh thì em cũng không biết phải vượt qua quãng thời gian này như thế nào nữa.”
Nghe thấy cô ấy nói thế, trong lòng anh trai ghita thật sự rất kích động, dù sao thì có vẻ trong lời nói này của Lăng Huyền có hàm ý khác.
Anh ta đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình tăng lên.
Dưới ánh trăng, gương mặt của cô ấy trắng như ngọc, còn có một đôi mắt ngập nước, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng.
Tất cả những cái này dường như khiến cho hormone tuyến thượng thận của anh ta lập tức tăng vọt lên.
Đột nhiên anh ta hỏi cô: “Lăng Huyền, bao giờ thì em rời đi?”
Lăng Huyền chợt sững sờ, không biết tại sao đột nhiên anh ta lại hỏi câu này, cô ấy suy nghĩ một chút, hình như là ngày nghỉ cũng không còn nhiều nữa, thế là cô ấy bèn nói: “Chắc là hai ngày nữa, sao thế?”
Anh chàng ghita liền trầm mặc một chút rồi lại hỏi: “Vậy lần sau em có tới nữa không?”
“Không biết.”
Lăng Huyền nói.
Hai người đối mặt một lát, chẳng biết tại sao Lăng Huyền lại có cảm giác nhìn thấy một tia sáng quen thuộc trong mắt anh trai ghi ta, giống như trước đây cô vẫn thường xuyên nhìn thấy trong mắt Trần Hữu Nghị.
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, anh trai ghita đột nhiên cúi đầu và hôn lên môi cô ấy.
Lăng Huyền chợt ngây ngẩn cả người.
Cô ấy đang định đẩy anh ta ra, nhưng có một người còn nhanh hơn cô ấy.
“Con mẹ nó mày làm gì đấy hả?”
Trần Hữu Nghị dùng sức kéo anh trai ghita ra và ném anh ta sang một bên, anh ta đứng không vững, lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã xuống đất.
Trên gương mặt của Trần Hữu Nghị là quyết tâm và sát ý đầy lạnh lùng.
Anh ta nhìn anh trai ghita, trong đôi mắt hoang mang của anh ta phản chiếu gương mặt một người đàn ông tràn đầy sát khí.
Chỉ nghe thấy giọng điệu của người đàn ông này u ám âm trầm chưa từng có.
“Con mẹ nó mày tránh xa người phụ nữ của tao một chút, nếu mày còn dám đụng tới cô ấy nữa thì tao cam đoan sẽ khiến nửa đời sau của mày sống không bằng chết, hiểu chưa hả?”