Chương 942
Thấy cô ấy như vậy, Trần Hữu Nghị liền biết chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy, nguyên nhân cô ấy muốn chia tay tuyệt đối không đơn giản như cô ấy nói.
Cô ấy đã không muốn nói, vậy anh ta đành phải dùng hành động ép cô phải nói ra.
Thế là, Trần Hữu Nghị bèn nói: “Vậy được, sau này em đi đường em, anh đi đường anh, em yên tâm chưa? Anh về phòng đây.”
Nói xong, anh ta không đợi cô ấy trả lời mà bèn đẩy cửa đi vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình, trong lúc nhất thời Lăng Huyền cảm giác hơi hoảng hốt.
Anh ta cứ thế mà đồng ý với cô ấy à? Tùy ý đồng ý như vậy? Thản nhiên đồng ý như vậy?
Rõ ràng cô ấy muốn anh ta đồng ý, nhưng tại sao khi anh ta thật sự đồng ý rồi thì cô lại không cảm thấy thoải mái, mà ngược lại… còn cảm thấy phiền muộn không nói nên lời?
Lăng Huyền không muốn nghĩ tiếp về chuyện này, cô ấy lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ ngổn ngang kia ra khỏi đầu, rồi mới quay về phòng mình.
Ngày hôm sau, Lăng Huyền không ngờ hôm qua anh ta đã nói anh đi đường anh, cô đi đường cô mà vẫn tiếp tục đi theo mình.
Cho dù cô ấy đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy anh ta, hơn nữa, thậm chí lúc ăn cơm ở phòng ăn cũng có thể chạm mặt anh ta.
Mặc dù mỗi lần gặp cô ấy, Trần Hữu Nghị đều giả vờ như là người xa lạ, không chào hỏi với cô ấy, cũng không nhìn vào cô.
Nhưng anh ta như vậy càng khiến Lăng Huyền cảm thấy vừa bối rối vừa khó chịu.
Người đàn ông này làm sao thế? Sao lại không nhìn cô?
Nếu không muốn thấy cô thì đi đi chứ? Tại sao ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô, làm cho cô ngột ngạt?
Trong lòng Lăng Huyền rất khó chịu, bèn quyết định qua lại với anh trai ghita kia nhiều hơn.
Hầu như ngày nào hai người đều ở cạnh nhau, cùng đi cùng về.
Tuy thế nhưng Trần Hữu Nghị cũng không quấy rầy bọn họ mà chỉ quanh quẩn gần đó.
Cuối cùng, khi quay về phòng vào ban đêm, Lăng Huyền không thể nhịn được nữa.
Đúng lúc này, Trần Hữu Nghị lại rất “trùng hợp” đi qua cô và vẫn coi cô ấy như không tồn tại.
Lăng Huyền dùng sức kéo cửa phòng mình “rầm” một tiếng, ngăn Trần Hữu Nghị trước cửa, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh ta, giọng điệu không mấy thiện cảm, nói: “Anh làm gì mà cứ suốt ngày lượn lờ trước mặt tôi vậy hả?”
Dường như Trần Hữu Nghị đã đoán được trước cô ấy sẽ bùng nổ, anh ta nhún vai trả lời: “Vẫn câu đấy thôi, chỗ này không phải do em mở, em có ý kiến gì với việc tôi xuất hiện ở đây à?”
“Có! Rõ ràng lúc trước anh ở Hải Phòng, đang yên đang lành tự nhiên tới đây làm gì?”
“Tôi đang nghỉ phép mà, áp lực công việc lớn quá nên tôi đi thư giãn một tí, chuyện này…” Trần Hữu Nghị ngừng lại, cười nhìn Lăng Huyền và nói tiếp: “Hình như không liên quan gì tới cô Lăng thì phải?”
“Trần Hữu Nghị!”
Trước đây Lăng Huyền đã biết người đàn ông này khéo ăn nói, nhưng bây giờ hai người đã chia tay mà anh ta còn muốn chọc tức cô ấy, đúng là khiến cô ấy uất ức mà, hơn nữa, dường như mỗi lần hai người bọn họ cãi nhau, anh ta luôn có một đống đạo lý để thuyết phục cô ấy.
Lần này cũng thế…
Cô ấy vô cùng tức giận, dùng sức đẩy anh ta một cái đầy hờn dỗi và nói: “Đúng là không liên quan gì tới tôi!”