Chương 888
Không thể nào, hôm nay hẳn là Lăng Huyền ở trong nhà, vả lại, coi như cô ấy có ra, cũng không có khả năng trùng hợp như thế, vừa hay đi tới quán cà phê của bọn họ, cho dù cô ấy có tới, nhất định là anh ta có thể trông thấy.
Thế nhưng đến cùng là vì sao đột nhiên cô ấy lại quan tâm tới chuyện của Tình Tình?
Mà còn trùng hợp đến như vậy, đi qua đúng lúc mẹ con bọn họ nói chuyện?
Ngay khi Trần Hữu Nghị đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên cô gái ở đầu dây bên kia bất thình lình hỏi một câu: “Nhan sắc của cô ấy có đẹp không?”
Cũng không khác em là bao…
Trần Hữu Nghị không để ý suýt nữa thì nói ra, may mà kịp thời ngừng lại.
Anh ta mơ hồ trả lời: “Cũng được, nhưng hai người không giống nhau.”
Ai ngờ, lời này của anh ta vừa mới phát ra, cô gái ở đầu dây bên kia lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó, cô ấy liền cúp điện thoại.
Trần Hữu Nghị nhìn cuộc gọi trong màn hình điện thoại di động bị cúp, lông mày của anh ta càng nhăn sâu hơn, lâm vào trầm tư.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lúc gọi lại, mặc dù cô gái ở đầu dây bên kia vẫn nhận, thế nhưng lại rất lãnh đạm trả lời một câu: “Tôi muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Sau đó lại cúp điện thoại.
Trên thực tế, Lăng Huyền chính là không muốn nói chuyện với Trần Hữu Nghị.
Vừa rồi cô ấy tận lực hỏi anh ta, mình so với bạn gái cũ của anh ta ai đẹp hơn, thế nhưng anh ta lại nói, cả hai không thể so sánh? Ý là cô ấy kém hơn bạn gái cũ của anh ta có phải không?
Trí tưởng tượng của con gái rất phong phú, cũng dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Thậm chí Lăng Huyền còn nghĩ đến, khi Trần Hữu Nghị với bạn gái cũ của anh ta đang trong khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt, đột nhiên bạn gái cũ buông tay rời khỏi trần thế, kết quả, sau đó, bạn gái cũ của anh ta liền trở thành một ánh trăng sáng ở trong cuộc sống của anh ta.
Sau đó anh ta gặp được hàng nghìn hàng triệu cô gái, muôn hình muôn vẻ, lại không có một cô gái nào có thể thay thế địa vị của Tình Tình ở trong lòng Trần Hữu Nghị.
Đồ đàn ông cặn bã! Còn giỏi giả bộ như vậy!
Sau khi Lăng Huyền tổng kết ra điểm này, đột nhiên vũ trụ nhỏ bé của cô ấy bạo phát, vốn đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, không muốn mất kiểm soát, thế nhưng hiện tại cô ấy hoàn toàn không thể nhịn được, trực tiếp cầm lấy gối đầu ném lên trên cửa.
Trần Hữu Nghị! Anh đi được bao nhiêu xa thì cút bấy nhiêu xa cho bà đây!
Ngày hôm sau, khi hai người hẹn thời gian gặp mặt, Trần Hữu Nghị không đợi được cô ấy đến. Anh ta cũng không biết mình đã gọi cho Lăng Huyền bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng cô ấy không nhấc một cuộc gọi nào.
Giống như biến mất giữa không trung.
Bỗng nhiên Trần Hữu Nghị lại liên tưởng đến chuyện tối ngày hôm qua, anh ta càng cảm thấy kì lạ.
Cuối cùng, Trần Hữu Nghị ở cổng sân chơi đợi nửa tiếng mà không thấy Lăng Huyền tới. Anh ta nhanh chóng quyết định, đi thẳng đến căn hộ của cô ấy.
Dường như không có người ở nhà, nhưng mà Trần Hữu Nghị lại không tin. Lúc trước anh ta có lén chuẩn bị chìa khóa dự bị nhà của Lăng Huyền, nhưng mà trước đó vẫn không nghĩ đến phải dùng.