Chương 887
Nếu như cô ấy làm hỏng khuôn mặt này đi, hủy đi nhan sắc, vậy thì Trần Hữu Nghị có thích cô ấy nữa không? Hay là quay lưng rời đi?
Đêm hôm đó, Lăng Huyền thức trắng đêm, cô ấy nhìn thấy Trần Hữu Nghị gửi tin nhắn cho mình, vẫn giọng điệu đùa giỡn như cũ, giống như trong những câu chữ của anh ta, căn bản chưa từng nghe đoạn đối thoại đó vậy.
Lúc này, Lăng Huyền bình tĩnh một cách đáng sợ.
Càng ngày ý nghĩ trong đầu cô ấy càng kiên định, sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Hữu Nghị.
Đầu dây bên kia, rất nhanh người đàn ông đã tiếp điện thoại, hình như bên anh ta có tiếng gió thổi, còn có cả tiếng còi xe.
Giọng nói của người đàn ông vẫn mang theo sự cưng chiều và dịu dàng mà hỏi cô ấy: “Muốn ngủ chưa?”
Trước đây vào giờ này, Lăng Huyền đều đi nghỉ rồi.
Nhưng mà hôm nay, người phụ nữ đầu dây bên kia, giọng nói lại vỗ cùng bình tĩnh, cô ấy nói: “Không có, đêm nay ngủ muộn.”
Lúc này, Trần Hữu Nghị nhanh chóng hỏi một câu: “Sao lại ngủ muộn? Có phải là vì phấn khích mà không ngủ được không? Vì mai phải ra ngoài với anh?”
Trước đây, nếu như Trần Hữu Nghị nói đùa như vậy, chắc chắn Lăng Huyền sẽ phản bác lại, nhưng hôm nay, cô ấy lại không như vậy, chỉ cười một tiếng, sau đó nói thẳng vào vấn đề.
Đột nhiên cô ấy nói: “Trần Hữu Nghị, em hỏi anh một chuyện này.”
Nghe thấy giọng điệu của cô ấy khác với lúc bình thường, Trần Hữu Nghị lại cảm thấy vô cùng bất an.
Nhưng mà anh ta vẫn nói: “Em hỏi đi.”
“Có thể nói với em về bạn gái cũ của anh không?”
Bước chân của Trần Hữu Nghị lập tức dừng lại, đứng tại chỗ.
Rất lâu sau, anh ta mới chậm chạp lên tiếng, nhưng giọng nói mang theo vẻ khàn khàn khó khăn nói: “Làm sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
Âm thanh của Lăng Huyền vẫn rất bình tĩnh, không phát điên, cũng không phẫn nộ.
Thậm chí bình tĩnh đến nỗi làm cho Trần Hữu Nghị càng cảm thấy bất an.
“Chính là cảm giác, đến tôi còn không thế nào hiểu rõ quá khứ của anh, nhưng anh đối với tôi, mặc kệ là hiện tại hay là quá khứ, đều rõ như lòng bàn tay, trong lòng có chút không cân bằng thôi.”
Nói xong, bỗng nhiên Lăng Huyền ho một tiếng, thăm dò hỏi: “Là… Không tiện nói sao?”
Trần Hữu Nghị nhíu chặt lông mày, lúc này anh ta lại không biết làm như thế nào với cô ấy.
Anh ta lại cảm thấy kỳ quái, làm sao buổi tối hôm nay Lăng Huyền lại trở nên thất thường như vậy.
Anh ta nói: “Chuyện của cô ấy, lần sau tôi tìm cơ hội nói với em được không?”
Lăng Huyền ồ một tiếng, cũng không tiếp tục kiên trì hỏi tiếp.
Thế là, hai người đều im lặng một lúc lâu, chẳng biết tại sao, Trần Hữu Nghị luôn có cảm giác, hôm nay đối diện với cô gái này, bầu không khí có chút nặng nề, dường như là cô ấy đã biết chuyện gì đó, cho nên mới biểu hiện kỳ quái như thế.
Trần Hữu Nghị nghĩ đến cuộc nói chuyện buổi tối hôm nay giữa mình và mẹ.
Trong nháy mắt, trong đầu của anh ta nảy ra một suy nghĩ, sẽ không phải là cô ấy nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ chứ?
Thế nhưng anh ta lại nghĩ lại, lập tức phủ định suy đoán của chính mình.