Chương 763
“Lăng Huyền, vậy là cậu đã thích anh ấy rồi đó.”
Người trong cuộc thì mơ hồ, nhưng người ngoài cuộc thì lại tỉnh táo nhất, có thể nói, câu nói này đã chứng minh cho tình cảnh hiện nay của bọn họ.
Nhưng mà khi Lăng Huyền nghe được câu trả lời này của Nguyễn Khánh Linh, lại đột nhiên phủ nhận: “Không đâu, tớ ghét anh ta như vậy, sao có thể thích anh ta được chứ?”
Hơn nữa, lúc nãy khi anh ta đến tìm cô, cô đã nói ra những lời làm tổn thương trái tim anh, khi ấy anh ta rời đi với vẻ đầy thất vọng, chắc chắn sau này sẽ không chủ động đến tìm cô nữa.
Lăng Huyền nghĩ như vậy, tuy nhiên, điều khiến cô không ngờ tới là, tối hôm đó, trong khi cô đang ở trong phòng bệnh chăm sóc cho mẹ Thẩm Lăng, thì cô ấy lại gặp Trần Hữu Nghị một lần nữa.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Khi Lăng Huyền đi ngang qua phòng bệnh, tình cờ thấy cửa phòng mở, cô ấy vô tình nhìn thấy người đàn ông bên trong, nếu không phải là Trần Hữu Nghị thì là ai?
Vì thế, cô ấy liền đi vào ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Trần Hữu Nghị thấy cô ấy xuất hiện, trên khóe miệng vẫn là nụ cười bất cần đời như trước, anh ta xòe lòng bàn tay ra, thản nhiên nói: “Tại sao tôi không thể đến đây?”
“Anh không có bệnh tới đây để làm gì?”
Lăng Huyền đúng là nói không nên lời.
Trần Hữu Nghị lắc đầu, ý bảo những lời cô ấy nói không đúng, khóe mắt của anh ta đều là ý cười, chậm rãi nói: “Sai rồi, tôi bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng.”
Nghe thấy những lời mặt dày mày dạn này của anh ta, Lăng Huyền cẩn thận tỉ mỉ quan sát đối phương từ trên xuống dưới, sao anh ta có thể nói ra những lời như vậy?
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt sắc mặt hồng hào, chân tay lành lặn, rõ ràng là anh ta khỏe mạnh đến nỗi không thể nào khỏe hơn.
Cô ấy thật sự bội phục anh ta rồi, lúc nào cũng có thể nghiêm túc nói những lời vô nghĩa, mặt đúng là rất dày.
“Vậy anh phải nói thật cho tôi biết, anh bị bệnh gì? Cần phải nằm viện sao?”
Lăng Huyền khoanh tay hỏi.
Lúc này, chỉ thấy nụ cười trên môi Trần Hữu Nghị dần thu lại, sau đó chỉ vào vị trí ngực trái của mình, ngữ điệu chậm rãi: “Nơi này, nơi này đang có bệnh, bệnh rất nguy kịch.”
Trần Hữu Nghị thực sự không ngờ rằng có một ngày, những lời như vậy lại thốt ra từ miệng mình, nhưng lại vì một người phụ nữ, mặt dày mày dạn đến nước này.
Tuy nhiên, anh ta đã làm điều đó, hơn nữa còn không chút nào ngần ngại.
“Bệnh tương tư, cô đã từng nghe qua căn bệnh này chưa?”
Thấy sắc mặt Lăng Huyền dần dần trở nên khó coi, anh ta lại nói nửa đùa nửa thật.
Lăng Huyền kìm nén sợ hãi trong lòng, liếc mắt nhìn Trần Hữu Nghị một cái, mắng một câu: “Ấu trĩ.”
Sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Trần Hữu Nghị nhìn thấy bóng dáng rời đi của cô ấy, nụ cười trên mặt anh ta dần dần thu lại, chuyển sang vẻ nặng nề và nghiêm túc.