Chương 678
Mặc dù Phạm Hoàng Anh cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu vì bị cắt ngang lời nói, nhưng đối với thái độ mắng chửi của Hà Thanh, anh ta một chút cũng không thèm để ý đến.
Phạm Hoàng Anh vuốt mũi, cười như không cười: “Cô muốn lên giường với tôi, không phải là muốn nuôi mộng trở thành cô chủ của nhà họ Phạm sao? Tôi cho cô cơ hội này, nhưng có điều, cô phải lên giường ngủ với người khác. Nếu như cô không đồng ý, vậy thì chịu thôi, tôi đành phải đi tìm người khác vậy.”
Anh ta nhìn Hà Thanh, gương mặt ra vẻ bất đắc dĩ.
Hai mắt Hà Thanh nhìn chằm chằm Phạm Hoàng Anh, cô ta cắn chặt môi, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, suýt chút nữa chảy máu.
Tên biến thái chó chết này.
Hàn Văn Trịnh chắc chắn đã biết trước chuyện này, nhưng anh ta cố tình không nói, để đẩy cô ta rơi vào hố lửa.
Đám người này, từng người một đều muốn bức chết cô ta, hại cô ta, chỉ mong sao cô ta thành trò cười cho thiên hạ, để bọn chúng ngồi xem thưởng thức.
Hà Thanh hận chúng, hận đến mức tim bắt đầu quặn thắt.
Lúc này, một ý niệm xuất hiện trong đầu Hà Thanh, chỉ cần… chỉ cần trở thành cô chủ nhà họ Phạm, đến lúc đó sẽ không còn bất cứ kẻ nào dám bắt nạt cô ta nữa. Sẽ không dám chà đạp cô ta dưới chân nữa.
Cuối cùng, Hà Thanh buông lòng bàn tay ra, hít thở sâu, trên mặt lại nở nụ cười, “Được rồi, em đồng ý.”
Ý cười trên khuôn mặt Phạm Hoàng Anh càng đậm: “Đúng rồi, vậy mới phải chứ.”
Chẳng bao lâu sau, người bạn của anh ta đến, trông ta rất bình thường, nhưng dung mạo có chút bỉ ổi và lưu manh.
Khi Hà Thanh nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô ta liền cảm thấy ghê tởm, nhưng vì giấc mơ trở thành cô chủ nhà họ Phạm, cô ta không thể không đối mặt với anh ta.
Người đàn ông kia dường như rất quen thuộc với loại chuyện này, anh ta vừa vào đến phòng, sau khi nhìn ánh mắt của Phạm Hoàng Anh, liền bắt đầu cởi quần áo của mình.
Anh ta cởi quần áo xong, nhìn người phụ nữ vẫn còn đứng ngây ngốc ở góc phòng, liền nhíu mày hỏi: “Còn không mau cởi quần áo?”
“…”
Giọng điệu ngả ngớn tùy ý của anh ta khiến Hà Thanh cảm thấy bản thân cô giống như một con điếm vậy.
Mặc dù việc này khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vì giấc mộng được bước chân vào cửa nhà họ Phạm, cô ta chỉ đành cắn răng chịu đựng, bắt đầu cởi đồ.
Bỏ đi, vì có thể trở thành cô chủ nhà họ Phạm, cứ coi như bị chó cắn một miếng là được.
Cùng lắm thì cô ta ra vẻ như một khúc gỗ, không phối hợp với anh ta là được.
Hà Thanh nghĩ là làm, khi người đàn ông kia vuốt ve khuôn mặt cô ta, Hà Thanh liền quay mặt đi, không muốn có bất cứ một cử chỉ thân mật nào với anh ta.
Vậy nhưng, ngay khi cô ta quay mặt đi, vừa vặn nhìn thấy Phạm Hoàng Anh đang thoải mái ngồi ở ghế sofa.
Đôi mắt anh ta tràn đầy hưng phấn, khuôn mặt có chút đỏ lên, còn tay anh ta đang đặt ở đũng quần mình, không ngừng vuốt ve bộ phận dưới lớp vải.
Trong nháy mắt, Hà Thanh liền hiểu ra mọi chuyện.
Tên Phạm Hoàng Anh chắc hẳn cơ thể có khuyết điểm, hoặc có thể đầu óc anh ta có vấn đề, nên mới thích nhìn người khác làm chuyện này.