Chương 677
“Anh nói anh ấy không tốt, vậy bản thân anh chắc tốt lắm? Chẳng qua chỉ là một thằng đi làm công ăn lương. Đừng tưởng rằng sếp của mình lợi hại thì bản thân mình cũng hơn người. Đã là chó thì cả đời này vẫn là chó thôi.”
Hà Thanh vừa dứt lời, sắc mặt Trung Huy liền trầm xuống, không khí như đình trệ vài giây, nhưng rất nhanh sau đó, anh ấy bật cười lạnh lẽo: “Đúng vậy, tôi chính là chó, vậy còn cô thì sao? Cô là gì? Chuyên đi ăn trứng thối à?”
“Tôi tưởng rằng cô còn có thể cứu chữa. Nhưng xem ra tôi nhìn nhầm rồi, cô đã vô phương cứu chữa rồi.”
Trung Huy vừa nói dứt lời, không thèm đợi Hà Thanh phản ứng, liền sải bước rời đi.
Hà Thanh nhìn theo bóng lưng của anh ấy, lập tức đủ mọi cảm xúc dâng trào trong lồng ngực cô ta.
Chán nản, tức giận, xấu hổ và khó chịu.
“Thằng đó là ai? Dám mở miệng chửi bởi tôi. Để tôi bảo bố tôi cho cho nó một bài học.”
Đợi đến khi Trung Huy đi rồi, Phạm Hoàng Anh mới dám mở miệng nói, giả bộ hùng hổ, muốn tìm anh ấy tính sổ.
Hà Thanh khó khăn kéo khóe miệng nở một nụ cười, kéo cánh tay của anh ta, an ủi rằng: “Chẳng qua chỉ là chó săn của người khác rồi, anh là người có tiếng, cần gì phải so đo với hạng tiểu nhân đó chứ. Bỏ đi, bỏ đi.”
Hà Thanh nói vài lời ngọt ngào dỗ dành, Phạm Hoàng Anh nghe vậy liền vô cùng vừa lòng, lửa giận trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Hai người họ lại cùng nhau đi thang máy lên phòng khách sạn.
Vì những lời mà Trung Huy nói lúc nãy, khiến cho khi Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh ở bên nhau, đều cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, thậm chí trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, Hà Thanh còn có chút ngẩn ngơ.
Lúc này Phạm Hoàng Anh đang nói chuyện với cô ta, nhưng Hà Thanh lại không hề nghe thấy, vì vậy lên tiếng hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Phạm Hoàng Anh không hề sốt ruột, lặp lại lời nói một lần nữa: “Tôi vừa tìm một người bạn đến chơi với chúng ta.”
Nghe vậy, Hà Thanh liền trở nên ngạc nhiên: “Chơi với chúng ta? Chơi cái gì cơ?”
Cô ta vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ đến khách sạn với nhau, đơn thuần là cùng nhau làm chuyện ấy, sao bây giờ anh ta lại muốn gọi bạn bè đến?
Anh ta có suy tính gì?
Hà Thanh nhìn vẻ mặt hưng phấn đầy kỳ lạ của người đàn ông trước mặt, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Kết quả, sự bất an ấy của cô ta rất nhanh đã được kiểm chứng.
“Còn có thể chơi cái gì nữa, đương nhiên là chơi với em rồi.”
Phạm Hoàng Anh đáp, thoải mái buông người xuống ghế sofa.
“Em? Vậy còn anh thì sao?”
Hà Thanh cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong lời nói, sự lo lắng trong lòng cô ta càng ngày càng dâng cao.
“Tôi ư?”
Phạm Hoàng Anh khịt khịt mũi, cười ngả ngớn: “Tôi đứng nhìn các người chơi, con người tôi ấy mà…”
“Biến thái.”
Nghe thấy Phạm Hoàng Anh nói vậy, Hà Thanh không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng mắng chửi, cắt đứt câu nói dang dở của anh ta.