Chương 574
Ban đầu Nguyễn Khánh Linh quyết tâm không muốn để ý đến cô ta, thế nhưng nghe thấy câu nói này của Nguyễn Khánh Nga, lửa giận của cô vẫn bị thổi lên.
Cái gì gọi là Phạm Nhật Minh vượt quá giới hạn?
Cô vô ý muốn bảo vệ cho anh, thế là dừng bước, quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Khánh Nga, hỏi: “Xem ra, tình cảm hiện tại của cô và cái tên người mẫu nhỏ kém tuổi kia rất tốt nhỉ?”
Nguyễn Khánh Nga không có ngốc đến mức nghe không nhận ra ý chế giễu trong lời nói của cô.
Vừa nhắc tới cái tên ngôi sao nhỏ kia, cô ta giống như bị đạp phải cái đuôi, cả khuôn mặt đều trở nên xám xịt. Trong đầu của cô ta lại hiện lên ký ức của ngày hôm đó, ngày đó quả thực là một ngày đen tối nhất, nhục nhã nhất trong cuộc đời của của cô ta.
Thế nhưng cái vết sẹo này lại bị Nguyễn Khánh Linh không chút lưu tình để lộ, cô ta bị đạp đến chỗ đau, biết rằng dù nói thêm gì nữa thì Nguyễn Khánh Linh sẽ nói ra mọi việc nói trước mặt mọi người.
Cuối cùng Nguyễn Khánh Nga đành phải đen mặt đen cầm quần áo đã chọn lúc đầu, xám xịt đi đến quầy tính tiền muốn rời khỏi.
Thế nhưng ở lúc cô ta đang tính tiền, sau khi người thu tiền ở quầy cầm lấy thẻ ngân hàng của cô ta vậy mà không tính tiền cho cô ta, còn tìm người tới lấy đi quần áo trên tay cô ta!
Nguyễn Khánh Nga vừa sợ vừa giận, lớn tiếng mà hỏi: “Các người làm cái gì vậy? Còn muốn công tác hay không?”
Nhưng mà mấy cái người phục vụ kia, mặt không thay đổi nhìn cô ta một cái, rất công thức hoá mà trả lời một câu: “Thật ngại quá, quần áo ở cửa hàng chúng tôi, không bán cho cô đây.”
“Cái gì? Đầu óc của các người có bệnh à?”
Nguyễn Khánh Nga nghe thấy câu nói này, trực tiếp chửi ầm lên, mắng chửi rất khó nghe, thậm chí cô ta còn không hỏi vì sao không bán cho cô ta, cũng chỉ lo chửi ầm lên.
Song những nhân viên phục vụ kia cũng đã trải qua huấn luyện chuyên môn, đối mặt với khách hàng không có tố chất thế này, biểu hiện của các cô đều rất bình tĩnh.
Nguyễn Khánh Linh và Lăng Huyền ở cách đó không xa nhìn cô ta như người phụ nữ đanh đá chửi đổng, không kìm được mà xấu hổ trong lòng thay cô ta.
Nguyễn Khánh Nga la to nên dẫn giám đốc đến rất nhanh.
Cô trông thấy Nguyễn Khánh Nga, cũng không biết cô ta là ai, mãi cho đến sau khi nhân viên phục vụ nói mấy câu ở bên tai của cô, ánh mắt cô nhìn Nguyễn Khánh Nga cũng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Giám đốc tiến lên, ra chỉ thị cho nhân viên phục vụ, bảo bảo vệ đi lên, chế trụ Nguyễn Khánh Nga.
“Quý cô này, xin cô đừng la to trong tiệm, quấy rầy đến khách hàng khác.”
“Dựa vào cái gì! Các người sao có thể không bán quần áo cho tôi? Tôi không có quyền lợi phàn nàn sao? Thật sự là buồn cười chết người!”
Sắc mặt của giám đốc hơi lạnh: “Cô có quyền nói, nhưng việc không bán quần áo cho cô cũng không phải ý của chúng tôi, mà là ý của chủ tịch của cửa hàng, hơn nữa không chỉ có cửa hàng của tôi, cô tùy tiện đi vào cửa hàng khác, bọn họ cũng sẽ không bán quần áo cho cô.”
Nguyễn Khánh Nga nghe xong mà bối rối.
“Vì sao? Cô chớ có nói hươu nói vượn! Tôi có thù oán gì với chủ tịch chứ, mà hắn phí hết tâm tư nhằm vào tôi chứ?”
Giọng điệu của giám đốc vẫn rất bình tĩnh như cũ, nhưng nếu cẩn thận nghe, thì sẽ có thể phát giác được bên trong giọng nói của cô có sự khinh thường, và không kiên nhẫn.
“Cái này tôi cũng không rõ ràng, chúng ta chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.”
“Chủ tịch của các người là ai?” Nguyễn Khánh Nga lớn tiếng hỏi.