Chương 492
“Câm miệng, cậu tìm nhanh giùm tôi đi.” Lâm Khải đỡ trán, không nhịn được mà ngắt lời anh ta.
Cậu bạn đó cười càng sảng khoái hơn nhưng cũng không nói gì nữa mà tìm kiếm một trang web rồi đưa cho Lâm Khải xem. Tầm mắt của anh ấy nhanh chóng lướt qua những hàng chữ, cho đến khi nhìn thấy tên cô thì mới dừng lại.
Công tử Mười Bảy?
Đây là biệt danh đúng không? Rốt cuộc tên thật của cô là gì vậy?
Sự hứng thú trong mắt Lâm Khải ngày càng sâu thêm…
Vừa mới gặp phải chuyện đó, dù cuối cùng có người giải vây cho nhưng ít nhiều gì thì tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh cũng bị ảnh hưởng. Khi cô bắt xe về nhà thì trời cũng đã gần tối, Phạm Nhật Minh cũng đã có mặt ở nhà rồi.
Anh vừa thấy Nguyễn Khánh Linh đi vào thì đã tinh ý cảm nhận được rằng tâm trạng của cô không được tốt lắm.
Phạm Nhật Minh bỏ dở chuyện đang làm, cố ý chờ một lát rồi mới giả vờ hỏi một cách lơ đãng: “Tâm trạng của em không tốt à?”
Bấy giờ Nguyễn Khánh Linh đang định đi vào nhà bếp tìm đồ ăn, nghe thấy anh hỏi vậy thì trong lòng cô càng buồn bực hơn, cô biểu hiện sự mất hứng ra bên ngoài rõ ràng như vậy ư?
Nhưng cô cũng không muốn nói cho Phạm Nhật Minh biết về chuyện vừa xảy ra vì cũng chẳng có gì đáng để nói cả.
“Em vẫn ổn.” Nguyễn Khánh Linh trả lời.
Sao Phạm Nhật Minh có thể tin lời cô được cơ chứ? Lúc nào cô cũng viết hết cảm xúc ra mặt nhưng miệng thì luôn nói ngược lại.
Anh cảm thấy hơi phật ý nhưng lại nghĩ tới chuyện tâm trạng hiện giờ của cô không được tốt cho lắm nên dĩ nhiên là anh sẽ không so đo tính toán với cô làm gì cả.
Phạm Nhật Minh nghĩ, nếu cô đã không muốn kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra thì anh cũng không cần nghĩ cách để dỗ dành hay an ủi cô nữa, thế nên anh lại cúi đầu rồi làm tiếp công việc của mình.
Phòng khách lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh, Nguyễn Khánh Linh đi vào nhà bếp, cầm ra một gói đồ ăn vặt rồi ngồi xuống một góc ghế sô pha, ăn từng miếng từng miếng một.
Rõ ràng lúc cô nhai chỉ phát ra những tiếng động rất nhỏ nhưng Phạm Nhật Minh lại cảm thấy trên người cô toát ra một lực hấp dẫn mà chính anh cũng không thể lý giải được, nó khiến anh không kìm lòng được mà chỉ muốn quay lại nhìn cô nhiều hơn một chút.
Anh ngồi đọc tài liệu mà chẳng vào đầu một chữ nào. Cuối cùng, Phạm Nhật Minh không nhịn được nữa nên nhìn thẳng về phía cô.
Cô gái nhỏ đang ngồi xếp bằng, cơ thể nhỏ bé khẽ co lại, vẻ mặt thì có chút ngốc nghếch, ngẩn ngơ, không biết cô đang suy nghĩ điều gì nữa. Nhưng động tác trên tay cô vẫn không dừng lại, cô chậm rãi đưa đồ ăn vào trong miệng, rồi lại nhai một cách từ từ.
Phạm Nhật Minh nhìn cô được một lúc rồi nhưng cô vẫn không nhận ra. Trông cô như thế thì anh cảm thấy hơi buồn bực nên đành mở miệng gọi: “Nguyễn Khánh Linh.”
“Dạ?” Nguyễn Khánh Linh trở lại dáng vẻ bình thường rồi hướng ánh mắt về phía anh.
Anh chủ động nói: “Ra ngoài vận động một lát không em?”
Ngày trước Phạm Nhật Minh không có thói quen ra ngoài vận động vào buổi tối nên bây giờ anh nói như thế chắc chắn là muốn cô có thể phát tiết cảm xúc của mình theo một cách khác.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi cảm động, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sáng bừng lên, cô đề nghị: “Chúng ta đi bơi đi?”