Chương 487
Lúc nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt anh dừng lại một chút, lúc nãy vẫn còn nghi hoặc, lúc này đã hoàn toàn rõ rồi.
Hừ… Quả nhiên đã đuổi theo anh đến đây.
“Cho tôi hỏi, văn phòng của giáo sư Uông ở đâu ạ?”
Lúc đó, trước mắt của Lâm Khải nhấp nháy qua rất nhiều màu sắc khác nhau, liền hỏi lại: “Cô tìm giáo sư Uông để làm gì?”
Nguyễn Khánh Linh dường như cũng không ngờ đến anh ấy sẽ hỏi như vậy, cô liền đơn giản trả lời lại: “Có một số vấn đề muốn hỏi ông ấy.”
Lời cô vừa nói ra, liền cảm thấy nam sinh trước mặt ánh mắt nhìn mình mang theo vài phần soi mói.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy nam sinh trước mắt này rất quen mắt, nhưng quên là buổi sáng đã gặp anh ấy ở thư viện, cô chỉ thấy kỳ lạ, ánh mắt của sinh viên này nhìn cô, cũng quá kỳ lạ rồi…
Lâm Khải quan sát cô trong hai giây, mới chỉ cho cô hướng đi cụ thể: “Đi theo lối này, đi thang máy lên tầng năm, phòng 504 là phòng của giáo sư Uông.”
“Được, cảm ơn.”
Nguyễn Khánh Linh lịch sự lần nữa cảm ơn, sau đó liền rời đi.
Một lần nữa, cô chỉ đơn giản là cảm ơn rồi rời đi…
Khuôn mặt Lâm Khải không tự chủ lại lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa. Không lẽ nào, cô thực sự không có loại suy nghĩ đó, lúc bắt đầu là anh ấy đã tự nghĩ nhiều rồi? Hơn nữa, cô đến là tìm giáo sư Uông, hai người họ không lẽ quen nhau? Giáo sư Uông trùng hợp lại là thầy giáo hướng dẫn của Lâm Khải, còn Lâm Khải đang học tiến sĩ khoa Lịch sử của trường này, gương mặt của anh tuyệt đối là nam thần của trường, khi anh mới vào nhập học còn được công khai bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất của trường Đại học Hàng Hải.
Tại thời điểm đó, người bạn cùng trở về với Lâm Khải cũng nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người.
Anh ta nhịn không được mà đoán: “Cô ấy không lẽ là đến tìm giáo sư Uông vì chuyện bằng cấp, dù sao, học vị của giáo sư Uông cao như vậy, thực sự có thể giúp cho cô ấy báo lên cấp trên trong trường, trực tiếp viết một cái giấy chứng nhận, như vậy, hồ sơ của cô ấy lại càng đẹp hơn rồi…”
Tuy nhiên, lời của cậu bạn còn chưa nói hết, đã bị Lâm Khải trực tiếp cắt đứt: “Không phải,thái độ dạy học của giáo sư Uông rất là nghiêm khắc, tuyệt đốt không tùy tiện năng bằng cấp cho ai.”
Về điểm này, Lâm Khải có thể hoàn toàn chắc chắn..
Nhưng là, tốt cuộc thì người phụ nữ đó đến tìm giáo sư Uông để làm gì, ánh mắt anh ta hiện lên có vẻ hứng thú.
May nhờ có nam sinh lúc nãy chỉ dẫn, Nguyễn Khánh Linh mới có thể thuận lợi tìm thấy văn phòng của giáo sư Uông.
Cũng may lúc này giáo sư Uông cũng đang có thời gian, ông vừa nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Khánh Linh, liền cảm thấy thú vị.
Chẳng qua là, ông cũng không trực tiếp đưa ra đáp án, ngược lại ông còn hỏi ý kiến của Nguyễn Khánh Linh về cách giải quyết vấn đề.
Con người ông có thói quen, thích nghe hậu bối bày tỏ quan điểm của mình, qua đó cũng cho thấy chiều sâu tư duy của một người.
Giáo sư Uông trực tiếp đối xử với Nguyễn Khánh Linh như với sinh viên của mình.