Chương 486
“Vâng ạ.”
Nguyễn Thanh Linh vui vẻ đồng ý.
“Ông ấy tên là Uông Việt, là giáo sư lịch sử của Đại học Hàng Hải. Cháu có thể đến đó hỏi ông ta.”
“Đại học Hàng Hải sao ?”
Nguyễn Thanh Linh có lẽ để cho chắc chắn, cô lại hỏi thăm địa chỉ một lần nữa, lúc này nhìn thấy chú Hùng gật đầu: “Đúng vậy.”
Nguyễn Thanh Linh đột nhiên mỉm cười và nói: “Thật là trùng hợp, người bạn thân của cháu vừa hay cũng dạy học ở trường đại học đó.”
Người bạn tốt mà Nguyễn Khánh Linh nói, chính là Lăng Huyền.
Cô đột nhiên nhớ ra rằng, nửa tháng này huấn luyện cách biệt với thế giới bên ngoài, cô cũng không có liên lạc với Lăng Huyền, không biết cô ấy và Trần Hữu Nghị đã phát triển đến mức nào rồi.
“Cám ơn chú Hùng!”
Nguyễn Khánh Linh nói cảm ơn, cô nhìn khuôn mặt cười lên thấy cả nếp nhăn của chú Hùng, tò mò hỏi: “Chú Hùng, cháu thấy chú hình như quen rất nhiều người?”
Lúc này, liền nhìn thấy ý cười trên khuôn mặt của chú Hùng, dường như yên lặng đi một vài phút, chú đáp lại: “khi còn trẻ, chú đã từng làm rất nhiều công việc, đương nhiên đã gặp qua rất nhiều loại người.”
“Thật vậy sao? Cháu thật là ghen tị với chú…”
Nguyễn Khánh Linh nhịn không được vừa cười vừa nói.
Cô thực sự rất ngưỡng mộ và sùng bái những người khi còn trẻ đã vào Nam ra Bắc, biết nhiều hiểu rộng, có thể cung cấp rất nhiều ý kiến, đặc biệt là giống như chú Hùng đây, đã già rồi nhưng vẫn sẵn sàng ở lại nhà họ Phạm để làm quản gia, lại càng hiếm gặp.
Chẳng trách, Phạm Nhật Minh cũng rất kính trọng chú Hùng.
Lúc nay, trong nụ cười của chú Hùng lại mang theo chút tuổi tác.
Ông nhìn khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp của mợ chủ trước mặt, ông mỉm cười, thở dài đáp: “Chú lại hy vọng, mợ chủ và cậu chủ, đều không cần phải trải qua quá nhiều chuyện, có đôi khi, không có quá nhiều kinh nghiệm thực ra cũng là một loại hạnh phúc.”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy ông xuống tinh thần, mở miệng ra định quan tâm, nhưng đã bị nụ cười của chú Hùng ngăn trở lại, và nói: “Được rồi, mợ chủ không cần lãng phí thời gian ở đây trò chuyện với một lão già như chú, vẫn là nên hãy nhanh chóng đi tìm giáo sư Uông đi.”
Nghe chú Hùng nói như vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng biết rằng chú Hùng không muốn nhớ lại những chuyện trước đây nữa, cô mặc dù đau lòng, nhưng cười mà đáp chú: “Được, vậy cháu đi đây, đến lúc đó Phạm Nhật Minh về rồi, chú đừng quên nói với anh ấy một tiếng giúp cháu nhé.”
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh một lần nữa rời đi đến Đại học Hàng Hải, cô hỏi các sinh viên về văn phòng của giáo sư khoa lịch sử.
Theo đường của sinh viên vừa chỉ cho cô, cô đi vào trong một tòa nhà, nhưng sau khi cô bước vào, thì phát hiện bên trong toàn những đường uốn khúc quanh, cô nhất thời không thể tìm thấy văn phòng của giáo sư Uông đâu.
Nguyễn Khánh Linh lại tìm một sinh viên định hỏi đường tiếp.
“Xin chào.”
Một âm thanh có chút quen thuộc truyền tới tai của Lâm Khải, anh dừng bước và quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh.