Chương 227

Người đàn ông kia đang nhìn cô, anh khá hài lòng với hành vi gán ghép có chủ ý này của Lăng Huyền, dù sao thì chiều nay anh cũng định đưa Nguyễn Khánh Linh đến một nơi, vì vậy anh không cần Lăng Huyền phải ở đây nữa.

“… Vậy chiều nay chúng ta làm gì đây?”

Nguyễn Khánh Linh chủ động hỏi, cô cố gắng hết sức để giọng điệu của mình nghe có vẻ thoải mái và bình thường.

Tuy nhiên, tâm trí cô không thể không nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm qua, điều này làm tim cô đập rộn lên.

Phạm Nhật Minh thấy cô có chút chột dạ, không khỏi trêu chọc cô, “Về sân ngâm suối nước nóng thì sao?”

“Hả?”

Nguyễn Khánh Linh chợt sững sốt, sau đó cô lắc đầu như trống bỏi.

“Không, không, không… Chỉ nên đi ngâm suối nước nóng vào buổi tối thôi.”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Nguyễn Khánh Linh, trong mắt thoáng hiện một nụ cười, vì vậy liền dừng trêu chọc cô, cất bước nói: “Vậy thì đi theo tôi, tôi đưa em đến một nơi.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh liền vội vàng đi theo. Nhưng trong lòng cô bỗng hiện lên một vài nghi ngờ, tại sao cô lại cảm thấy, Phạm Nhật Minh rất quen thuộc với nơi này?

Dù vậy nhưng cô cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, mới đuổi theo anh được vài bước đã thở hổn hển.

Phạm Nhật Minh có đôi chân dài, bước đi cũng dài, anh còn chưa đi được bao nhiêu mà đã cách cô cả một quãng đường. Dáng người của Nguyễn Khánh Linh vốn nhỏ bé, bình thường cô cũng không quen đi nhanh, lúc này, để theo kịp bước chân của Phạm Nhật Minh cô chỉ có thể chạy chậm theo sau mới có thể miễn cưỡng theo kịp anh.

Mà hiện tại trong đầu Phạm Nhật Minh đang suy nghĩ chuyện khác nên không để ý phía sau đang có người vất vả chạy theo.

Mãi cho đến khi phía sau truyền tới một tiếng kêu đau đớn, Phạm Nhật Minh mới dừng lại, quay đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh, chỉ thấy cô cau mày cơ thể run rẩy, gần như sắp mất đi trọng tâm.

Thấy vậy, Phạm Nhật Minh nhanh mắt nhanh tay ôm lấy cô. Lúc này, người phụ nữ đang ở trong vòng tay đang ngẩng đầu nhìn anh, lông mày hơi cau lại, trong giọng nói dễ dàng cảm nhận được có một chút giận hờn, oán trách.

“Anh đi nhanh quá, em không theo kịp.”

Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nhìn thấy đôi mắt phân rõ trắng đen của cô, lúc này bởi vì đau đớn mà có một tầng sương mù mỏng, nhìn anh đầy tủi thân. Đột nhiên, trong lòng anh cảm thấy có chút tê dại, vội vàng nói: “Đau ở đâu?”

Thậm chí anh còn không trách giọng điệu của cô.

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh càng thêm tủi thân. Cô chỉ vào chân phải của mình, nhỏ giọng nói: “Chân này vừa vấp phải một cục đá nên bị trẹo rồi.”

Con đường ban đầu họ đi khá bình thường, dọc đường đều được lát bằng những phiến đá xanh, đi một chút cũng không sao. Nhưng về sau càng đi thêm, đường đi càng lúc càng khó đi, con đường đá xanh dần biến mất. Thay vào đó là con đường với có cỏ dại mọc um tùm, xung quanh có rất nhiều cỏ dại, thậm chí mọc ngang hông người.

Khi đi khó tránh khỏi sẽ bị trầy xước.

Nguyễn Khánh Linh lo bảo vệ mình khỏi bị trầy xước, kết quả là cô không để ý dưới chân rồi không may vấp phải một hòn đá.

Phạm Nhật Minh lập tức ngồi xổm xuống, xắn quần lên kiểm tra vết thương, chỉ thấy mắt cá chân trắng nõn, tinh tế của người phụ nữ lúc này hơi sưng đỏ, nhìn vô cùng chướng mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play