Chương 226
Nghe vậy, Lăng Huyền cũng không có ý kiến gì, dù sao thì đây cũng là lựa chọn của Nguyễn Khánh Linh, cô ấy vẫn phải tôn trọng.
Tuy nhiên, cô ấy lại hỏi: “Vậy sau này cậu định làm gì? Vẫn tiếp tục làm người mẫu ở chỗ Hồ Phi? Chẳng phải anh ấy vẫn nhất quyết không để cho cậu ra mắt đấy chứ?”
Nghe thấy những lời này của Lăng Huyền, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh hơi thay đổi, cô tắt điện thoại, cụp mắt xuống: “Sở dĩ tớ đồng ý làm cho Hồ Phi chỉ vì tớ còn nợ tiền Phạm Nhật Minh thôi. Hiện anh ấy rất cần tiền, nên tớ muốn nhanh trả lại cho anh ấy. ”
Nghe vậy, Lăng Huyền đột nhiên cười nói: “Tớ nói này, vợ chồng hai người thú vị thật đấy, đều đã kết hôn cả rồi còn bày vẽ hôn nhân hình thức gì chứ? Hơn nữa…”
Cô ấy nói bằng một giọng khá mập mờ pha lẫn chút hâm mộ với Nguyễn Khánh Linh: “Nếu tớ mà có một người chồng là tổng giám đốc đẹp trai như vậy, tớ đã trực tiếp đè anh ta xuống rồi, cần gì phải làm nhiều chuyện linh tinh như vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên bật cười, vỗ vỗ vai cô ấy nói: “Thôi đi, chuyện này nếu thật sự rơi vào người cậu, thì chưa chắc cậu đã nói ra một cách thoải mái như vậy đâu.”
Về bản chất, cuộc hôn nhân của Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh chẳng qua chỉ làm đám cưới cho xong thôi, hai người kết hôn khi không hề có tình cảm với nhau.
Mặc dù bây giờ, Nguyễn Khánh Linh có thể cảm thấy được rằng, tiếp xúc với Phạm Nhật Minh càng lâu thì cô phát hiện ra rằng tâm tư cô ngày càng dao động.
Rõ ràng cô không muốn có những cảm xúc đặc biệt với anh, nhưng mọi thứ thường không diễn ra theo ý nguyện của lòng người.
Mặc dù vậy, Nguyễn Khánh Linh vẫn muốn cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc đang chực trào trong lòng, thứ cảm xúc khiến cô sợ hãi, cô vẫn còn rất lý trí, biết mình không nên tiếp xúc quá nhiều với Phạm Nhật Minh.
Lỡ đến lúc mối quan hệ giữa hai người đến hồi kết thúc, cô ôm hi vọng càng nhiều thì lại càng thất vọng mà thôi.
Ít nhất, Nguyễn Khánh Linh cho là như vậy.
Vào buổi trưa, sau khi cả bốn người dùng cơm trưa xong, Giang Đức nói anh ta muốn đến bờ sông câu cá, mà Lăng Huyền thì lấy máy ảnh và chuẩn bị đi dạo quanh đó để chụp ảnh.
Nguyễn Khánh Linh hiểu rõ Lăng Huyền, khi còn học đại học, cô ấy đã rất yêu thích nhiếp ảnh, đặc biệt là cô ấy cực kì có thiên phú trong việc chụp ảnh tĩnh vật và phong cảnh.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh lại khác với Lăng Huyền, cô không thích chụp ảnh cho lắm nên đôi khi nhìn thấy Lăng Huyền chụp ảnh, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy nhàm chán.
Lăng Huyền hiển nhiên biết điều này, vì vậy cô ấy đeo túi máy ảnh lên lưng, nhìn Nguyễn Khánh Linh, rồi lại nhìn Phạm Nhật Minh, nói: “Tôi để Khánh Linh lại cho anh! Tôi đi chụp hình đây.”
Sau đó, Lăng Huyền xoay người bỏ đi, không cho những người phía sau có cơ hội phản ứng.
Cứ như vậy, Nguyễn Khánh Linh lại một lần nữa bị Lăng Huyền kín đáo ném cho một người đàn ông khác.
Thật ra thì đối với kiểu gán ghép cô với Phạm Nhật Minh của Lăng Huyền, Nguyễn Khánh Linh cũng không biết mình rốt cuộc là nên cười hay là nên khóc
Rốt cuộc, xuất phát điểm của Lăng Huyền khi làm những điều này là để cô tìm thấy hạnh phúc của mình.
Nguyễn Khánh Linh thầm thở dài một tiếng trong lòng, sau đó nhìn về phía Phạm Nhật Minh.